Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 505
Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:00:16
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
505. Phượng Khê đánh không lại liền chạy
Từ sư phụ thứ mười một tới mười bảy, ai nấy đều rất coi trọng Phượng Khê, lần lượt tặng lễ ra mắt long trọng.
Phượng Khê thấy người ta nhiệt tình như vậy, bản thân cũng không thể bên trọng bên khinh, thế là cũng hào phóng đáp lễ, tặng lại mỗi người một phần “đại lễ bái sư”.
Sài lão đầu nhìn mà xót hết cả ruột gan.
Nha đầu c.h.ế.t tiệt này đúng là nghèo mà vung tay như đại gia!
Đám sư phụ kia ai nấy đều giàu nứt vách đổ tường, còn cần ngươi tặng quà làm gì?! Đưa cho lão tử ta làm “tiền lương bịt miệng” chẳng phải thơm hơn chắc?!
Quân Văn cũng được Đỗ phong chủ tặng lễ ra mắt, không chịu kém cạnh, bèn tặng lại một phần lễ bái sư.
Tuy lễ của hắn không sánh được với Phượng Khê về “hàm kim lượng”, nhưng có lòng là tốt rồi, Đỗ phong chủ vẫn rất vừa ý.
Mà lạ đời thật, trước đây nhìn đám huynh muội Huyết gia chướng mắt bao nhiêu, giờ nhìn lại thuận mắt bấy nhiêu, đến độ còn muốn cho bọn họ dọn sang Thiên Toàn phong ở chung luôn!
Chỉ tiếc sáu vị phong chủ còn lại nhất quyết không chịu, bèn dỗi ngược lão trở về.
Nhỏ yếu đáng thương nhưng bất lực, biết sao bây giờ…
Vừa ra khỏi Nghị Sự Điện, Sài lão đầu đã lôi Phượng Khê kéo qua một góc yên tĩnh.
“Lần trước đưa phong khẩu phí còn thiếu đấy, mau bù thêm đi!”
Phượng Khê cảm thấy mình đã khá không biết xấu hổ rồi, không ngờ còn có kẻ mặt dày hơn.
Đúng là cao thủ ăn dày, chơi xấu minh bạch quá rồi còn gì!
Thế mà nàng vẫn ngoan ngoãn đưa thêm.
Nàng mà cà kê vài câu thì lão còn chẳng nghĩ gì, chứ giờ nàng đưa thẳng tay thế này lại khiến Sài lão đầu cảm thấy… là lạ.
Trong lòng lão lộp bộp một cái: “Không lẽ con bé này có việc muốn nhờ mình?”
Phượng Khê bày ra vẻ mặt ngây thơ đáng đánh đòn: “Hay là con với người tâm linh tương thông? Quả thực có một chuyện nhỏ muốn nhờ người đó!”
Sài lão đầu hừ lạnh: “Có chuyện thì nói, có rắm thì thả!”
Phượng Khê lập tức mặt dày trình bày: “Người coi, giờ con thu nhận mười bảy vị sư phụ rồi, chi còn thiếu một người nữa là tròn mười tám, số cát lợi! Người cho con đủ số bái đi!”
Sài lão đầu: …Ngươi xác định “mười tám” là con số may mắn chứ không phải mười tám tầng địa ngục?
Với lại, ngươi lấy đâu ra cái mặt mà bảo ta làm sư phụ cho ngươi?
Lại còn muốn ta bù số?!
Thật là chọc người tức chết!
Sài lão đầu giận quá vung tay áo định cho nàng ăn một chiêu, ai dè Phượng Khê đã né mất tiêu.
“Lão gia tử à, chiêu này dùng lần một lần hai còn đỡ, người dùng mãi nó không linh nữa đâu!
Không đồng ý thì nói không đồng ý, làm gì phải động tay động chân? Không đẹp mặt gì đâu!”
Dứt lời, giơ chân chạy thẳng!
Sài lão đầu định đuổi theo, nhưng Phượng Khê chạy như gió cuốn, loáng cái biến thành chấm đen ngoài chân trời!
Lão tức muốn nghẹt thở, mà cũng buồn cười không nhịn được.
Cái nha đầu ch/ết tiệt này đúng là học nhanh thật! Giờ giỏi né đòn rồi cơ đấy!
Phượng Khê quay về sân Long Ngư Trì, chẳng bao lâu sau Quân Văn cũng tung tăng trở lại.
Tuy hắn đi trước, nhưng không địch lại tốc độ tiểu sư muội chạy trốn thần thánh.
“Tiểu muội, hôm nay ta biểu hiện không tệ chứ? Không nói đâu xa, chiêu kiếm lúc đó ta ra có phải rất chấn động không?
Ta còn tưởng mình thua chắc rồi, ai ngờ Ma Đan trong cơ thể lại bốc lên một luồng khí ấm, ta liền theo bản năng tung ra một kiếm ấy!
Xem ra ta còn nhiều tiềm năng lắm!”
Thực ra hắn còn muốn nói nhiều nữa, như là...
Hắn cảm thấy kiếm đạo của Ma tộc và Nhân tộc tuy khác biệt, nhưng có nhiều điểm tương đồng.
Hắn còn phát hiện thế kiếm của Nhân tộc và khí kiếm của Ma tộc hình như... cùng nguồn gốc?
Thậm chí hắn còn nghi ngờ, hắn ngộ tính với kiếm của Ma tộc tốt như vậy, chẳng lẽ trong người có huyết thống Ma tộc?
Biết đâu hắn chính là... nhi tử thất lạc của Ma Hoàng?
Nhưng nghĩ tới tai vách mạch rừng, đành ngậm miệng nhịn xuống.
Phượng Khê biết rõ huynh nhà mình muốn nghe khen, bèn phối hợp thổi mấy câu ngọt như đường mía.
Quân Văn nghe xong liền lâng lâng, cảm thấy nhà ở nhỏ quá, không đủ để chứa hết “phong cách” của mình!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-505.html.]
Không chừng, lần sau đổi linh lực xong là trực tiếp thăng Nguyên Anh luôn!
Phượng Khê thấy hắn mộng đẹp tới mức chẳng biết đông tây nam bắc nữa, bèn kéo hắn tỉnh lại:
“Ca, tuy hôm nay chúng ta thắng, nhưng sau này còn phải đấu với Vô Vi thất tử. Đến lúc đó, sợ rằng phải ăn hành đó!
Cho nên vẫn nên kiêu ngạo ít thôi, tu luyện nhiều vào!”
Quân Văn lập tức xẹp như bánh bao xì hơi.
Phải rồi, lần này thắng chẳng qua nhờ vận may, thực lực còn yếu lắm!
Huống hồ, hắn với tiểu muội là Nhân tộc, lại càng phải cẩn thận.
Phượng Khê thấy hắn nghe vào rồi thì không nói nữa, chuyển chủ đề:
“Ca, huynh giảng kỹ cho muội nghe về kiếm khí đi!”
Quân Văn lập tức vênh mặt lên, ánh mắt thường ngày ngơ ngáo bỗng sáng láng như được buff trí tuệ.
Đúng lúc Đỗ phong chủ mới tặng cho Phượng Khê một thanh ma kiếm, nàng bèn bắt đầu vung vẩy học theo.
Tuy chiêu thức ra dáng lắm, nhưng kiếm khí trong lời Quân Văn thì không cảm nổi tẹo nào.
“Tiểu muội à, nói một ngàn lần cũng chỉ gom lại một câu: Thuận thế mà làm, kiếm theo tâm động, tự nhiên là ra được kiếm khí thôi!”
Phượng Khê: “……”
Ngươi nói ta nghe hiểu đấy, đầu óc cũng hiểu đấy, nhưng tay ta nó không hiểu!!!
Quân Văn đứng bên nhìn, âm thầm thở dài: Xem ra tiểu sư muội cũng có thứ không giỏi.
Ít nhất ở mảng kiếm khí và kiếm thế là không ngộ ra được.
Trong thần thức Phượng Khê, Mộc Kiếm bị nàng coi như kiếm gỗ để gãi lưng vẫn đang cắn răng chịu đựng, lòng thầm mắng:
Đã ký khế ước với ta thì rõ là thiên tài kiếm đạo, sao giờ ngu đột xuất vậy trời?!
Thôi cũng không trách, biết đâu sắp biu một cái đốn ngộ cũng nên.
Còn thanh kiếm sắt vụn trên tay nàng... nói thế nào nhỉ, rách nát tới mức làm đau mắt người nhìn!
Nhưng hiện tại, Mộc Kiếm đã khôn ra rồi, có thể không nói thì tuyệt đối không hé răng, kẻo lại bị chủ nhân vô lương tâm lôi ra gõ đầu kể tội.
Sáng hôm sau, Vô Vi thất tử liền gửi tin mời Phượng Khê dẫn theo Lang Ẩn thất phế đến thánh địa luận bàn.
Nhịn một đêm là giới hạn cuối cùng của bọn họ rồi.
Mặt mũi mất sạch, phải tự mình đi nhặt lại thôi!
Lần này, Lang Ẩn thất phế bị hành cho thảm không tả.
Đặc biệt là Tư Đồ Thú với Đào Song Lâm.
Sáng hùng hổ bước vào Vô Vi thánh địa, tối đã bị... bế ngửa ra ngoài.
BẾ NGỬA RA NGOÀI
Thảm không nỡ nhìn.
Những người khác cũng chẳng khá hơn là bao, ngay cả Mục Uyển Uyển cũng bị sưng phù cả mặt.
Quân Văn tuy cũng chật vật nhưng nhẹ hơn người khác nhiều.
Không phải vì Vô Vi thất tử nương tay, mà là vì hắn đã từng bị tiểu sư muội “quỳ” cho một lần sống dở ch/ết dở, nên giờ biết đường né chiêu độc.
Ít nhất, mặt còn nguyên!
Phượng Khê thì sao?
Không hề hấn gì cả.
Vì nàng... đánh không lại thì chạy.
Nguyên một ngày, nàng vòng quanh thánh địa Vô Vi chạy tới hơn trăm vòng!
Mà không phải chạy chơi, chạy trốn tiện thể còn ghé qua từng sân của bảy vị Thái thượng trưởng lão để… chào hỏi làm quen.
Thánh địa Vô Vi vốn không tiếp người ngoài, nên sân bảy vị lão không có pháp trận bảo vệ, cửa cũng chẳng khoá.
Thế là Phượng Khê lén lút mò vào từng nhà.
“Thái Nhất trưởng lão, ngài lại luyện công à? Cố lên cố lên!”
“Thái Nhị trưởng lão, ngài đang luyện đan hả? Cần ta nhóm lửa không? Nói thật, tay nghề nhóm lửa của ta nổi tiếng lắm đó!”
“Thái Tam trưởng lão, ngài đang luyện khí hả? Cho ta cầm búa đập mấy cái thử tay nghề nha?”
“Thái Tứ trưởng lão, ngài đang uống trà à? Vừa hay ta chạy trốn khát khô cổ, thưởng ta một ly đi~!”