Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 506

Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:00:19
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

506. Vô Vi thất tử lúc này chỉ mong trời cao cho một cơn gió cuốn họ đi,

Bảy vị thái thượng trưởng lão thì cảm thấy có một con chuột lông xám to tướng cứ nhảy vào viện của họ, nhảy vào rồi lại chạy mất, nhảy vào rồi lại chuồn ra...

Cứ thế lặp đi lặp lại, đến mức người cũng bực, tim cũng phiền, mà chẳng ai thèm mở trận pháp cấm vào.

Lý ra, mở đại trận là hết chuyện. Nhưng bảy người thì... ai cũng không muốn mở. Hỏi lý do thì chính họ cũng không rõ lắm. Có lẽ là... tuổi già sinh tật, thích náo nhiệt?

Trong số đó, trừ Phượng Khê ra thì chỉ có mỗi Sài lão đầu là bình an vô sự.

Vì ngay khi vừa đặt chân đến Vô Vi thánh địa, ông đã say bí tỉ, ngáy o o đến tận bây giờ.

Mà Vô Vi thất tử thì không lẽ lại đi đấu pháp với một ông già say rượu không biết trời trăng gì? Vậy nên đành... mặc kệ.

Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, chớp mắt đã nửa tháng.

Phượng Khê thì bận rộn y như con quay, cách một ngày lại phải luận bàn với Vô Vi thất tử, còn thời gian rảnh thì chạy vòng vòng đến học với mười bảy sư phụ, thay phiên nhau như thay ca gác cổng.

Mà nói ra thì nửa tháng trôi qua rồi, vẫn còn hơn nửa số sư phụ chưa thấy mặt nàng đâu!

Phượng Khê liền thấy hiệu suất thế này là quá tệ, cần cải cách.

Thế là nàng mời hết cả mười bảy vị sư phụ đến họp bàn, rồi đề xuất sáng kiến: giảng bài liên hợp.

Tức là, thay vì dạy riêng lẻ, giờ mời các vị cùng nhau giảng bài một lượt, còn chia lớp thế nào, phân nhóm ra sao thì... các ngài tự bàn nhau.

editor: bemeobosua

Sài lão đầu biết được tin thì giận run râu: “Cái gì mà giảng bài liên hợp? Cái gì mà chia ban?! Đây là đồ đệ hay hiệu trưởng trường tu tiên vậy hả?!”

Nhưng ông ta phun mắng mặc ông, mười bảy sư phụ kia thì không ai phản đối, còn hăng hái xếp thời khóa biểu, đến giờ đến lớp nghiêm chỉnh như học sinh cấp ba.

Mà bọn họ càng dạy càng thấy vui, thấy mình hiểu thêm được nhiều điều lúc cùng nhau trao đổi, thậm chí vài người trong số họ còn... đột phá thăng cấp luôn!

Thế là, cả Lang Ẩn Uyên cũng bắt đầu lan truyền hình thức "truyền thụ liên hợp" ấy, hiệu quả rõ rệt, tiếng lành đồn xa.

Sài lão đầu: “…”

(Muốn chửi mà chẳng biết chửi ai.)

Phượng Khê thì vẫn song song phối hợp bảy vị thái thượng trưởng lão, vừa chơi trốn bắt với Vô Vi thất tử, vừa rảnh rang ghé viện các trưởng lão uống trà, ăn bánh, c.h.é.m gió.

Một lần nọ, Thanh Diện đang đuổi theo nàng đến viện, thì Thái Ngũ trưởng lão ngăn lại:

“Chờ nàng ăn bánh xong đã, rồi đánh tiếp.”

Thanh Diện: “…”

Sư phụ ơi, con mới là đệ tử ruột của người mà? Người có phải thiên vị quá đáng không vậy?

Người đã quên Huyết Vô Ưu này từng hại con thê thảm thế nào rồi sao?

Người đã quên nàng là đại họa tinh nhà Huyết Phệ Hoàn rồi sao?!

Thái Ngũ trưởng lão thì đương nhiên không quên. Nhưng ông lại nghĩ: "Con bé chạy mệt rồi, cho nó ăn miếng bánh, uống ngụm trà thì có sao? Có gì gấp đến mức phải đánh liền?"

Mà lý do sâu xa hơn có thể là vì… Phượng Khê vừa cho ông xem trận văn mới phát minh.

Không phải trận văn thường đâu nhé. Là liên hoàn trận văn, hoàn toàn chưa từng xuất hiện!

Thiên tài! Phượng Khê đúng là thiên tài trong các thiên tài!

Cũng có thể vì nàng hay tặng quà: nào là trà thơm Huyết gia, nào là mật ong hoa lan Liệt Diễm…

Mà đáng nói nhất là, Thanh Diện làm đệ tử ruột bao năm chưa từng cho sư phụ cái gì! Một cái lá trà cũng không có!

Cho nên giờ Thái Ngũ trưởng lão không thấy Phượng Khê chướng mắt nữa, mà lại thấy đệ tử ruột của mình... càng nhìn càng không thuận mắt!

Gì mà bình thường thế?

Gì mà ngu ngu đần đần thế?

Gì mà không có mắt nhìn thế?

Thanh Diện cực kỳ nhạy cảm, nhận ra ánh mắt ghét bỏ của sư phụ, đau lòng vô cùng.

Hắn bèn rủ sáu người còn lại cùng than thở.

Kết quả, sáu người kia cũng... mặt mày nhăn nhó, vì họ cũng bị như thế!

Tử Diện hiếm khi đồng cảm với Thanh Diện, vội gật đầu góp chuyện:

“Ngươi không biết đó thôi, sư phụ ta còn chuẩn bị cả rổ bánh, mứt, trái cây đủ loại, toàn là để tiếp đãi Huyết Vô Ưu!

Lần trước nàng nói thèm tôm, sư phụ liền phóng ra tận Trăng Non Chi Hải kéo về mấy trăm cân tôm!

Nào là tôm hấp, tôm luộc, tôm chiên, tôm bóc vỏ gói bánh bao, bày ra cả bàn lớn!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-506.html.]

Ta thề, nếu mai kia nàng bảo muốn ăn thịt người... sư phụ ta chắc chắn sẽ bảo ta cắt một miếng thịt dâng lên!"

Cả bọn im lặng một lúc lâu, ánh mắt đồng loạt lộ vẻ bi thương.

Dẫn sói về nhà rồi.

Bọn họ vốn định gỡ lại thể diện cho bản thân, ai ngờ lại mất luôn cả sư phụ!

Vậy nên từ hôm đó, Vô Vi thất tử quyết định không thèm gọi Phượng Khê luận bàn nữa, chuyển sang tìm Quân Văn trút giận.

Sài lão đầu thì đám này sớm chẳng buồn ngó. Gọi ông làm gì? Để xem ông múa điên rượu loạn hả?

Chỉ là, bọn họ không gọi, Phượng Khê vẫn tự động ghé chơi!

“Các huynh cứ bận việc của các huynh, là mấy thái thượng trưởng lão gọi ta tới thôi.

Ta tính đi uống trà chỗ Thái Nhất trưởng lão, rồi ăn bánh ở viện Thái Nhị, sau đó qua Thái Tam chơi cờ..."

Vô Vi thất tử nghe xong tức đến tái mặt!

Quả đúng là mời thần dễ, tiễn thần khó!

Cái con nhóc Huyết Vô Ưu này rõ ràng là tới ăn vạ rồi!

Không trách được nàng xung phong luận bàn ngay từ đầu, thì ra đã sớm tính kế!

Đúng là... quá hiểm độc!

Mà mấy thái thượng trưởng lão thì lại càng ngày càng quý Phượng Khê.

Ai mà không thích một cô bé vừa có thiên phú lại biết cư xử, lại biết tặng quà?

Nếu không vì tôn trọng di ngôn của sư phụ nàng, thì họ đã sớm tranh nhau nhận nàng làm đồ đệ rồi!

Tất cả... đều là lỗi của cái tên Huyết Phệ Hoàn! Hắn gieo nghiệp, giờ cả tông môn lãnh đủ!

Thế rồi, có một ngày, họ gửi tin mời Phượng Khê, nhưng nàng không tới.

Lý do? Nàng đang học với mấy vị sư phụ, bận không rảnh.

Mấy thái thượng trưởng lão nghe xong… hơi hụt hẫng.

Ngày đầu, không đến.

Ngày hai, vẫn không đến.

Đến ngày thứ ba, Thái Ngũ trưởng lão không chịu nổi:

“Đám kia có tí bản lĩnh đã đòi dạy Tiểu Vô Ưu?!

Nói chứ, Tạ Thanh Lâm cũng chỉ ngồi vị trí các chủ thôi, chứ về trận pháp thua ta xa!"

Thái Nhị trưởng lão cũng hậm hực:

“Túy trưởng lão với Tử trưởng lão thì chỉ biết luyện mấy viên đan dược phổ thông, đến lửa còn phải nhờ người châm, thế mà cũng đòi dạy con bé?!"

Cả đám xả một tràng, rồi rơi vào im lặng.

Ai cũng hiểu ý nhau, nhưng chẳng ai dám mở lời trước.

Vì chuyện này... dính đến di ngôn của người đã khuất.

Cuối cùng, chẳng ai dám mở lời.

Kết quả? Vô Vi thất tử xui tận mạng.

Mỗi người bị phân cho nhiệm vụ tu luyện nặng như đè đá lên ngực, thở không ra hơi, sống dở chế/t dở.

Vậy nên bây giờ họ vừa sợ Phượng Khê đến, vừa mong nàng quay lại.

May quá, bảy ngày sau, Phượng Khê lại tung tăng tới!

Vô Vi thất tử thở phào nhẹ nhõm!

Bảy người tụ lại than vãn:

“Sư phụ ta cười đến nhăn cả mặt rồi!”

“Nhăn đâu mà nhăn, miệng cười toét tới tận mang tai luôn ấy chứ!”

“Sư phụ ta ấy à, bưng trà rót nước, tiếp đãi cứ như tổ tông về làng!”

Bảy người ngồi xếp hàng, mặt mày như mất hết lý tưởng sống.

Vô Vi thất tử lúc này chỉ mong trời cao cho một cơn gió cuốn họ đi, đỡ phải tiếp tục sống mà không bằng ch/ết, cứ thế này e rằng sắp thành Vô Vi khí tử đến nơi!

Loading...