Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 507
Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:00:21
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
507. Thu được 24 vị sư phụ
Khi đám Vô Vi Thất Tử đang co cụm lại với nhau để sưởi ấm trái tim cho nhau, bên kia, Phượng Khê đang nhiệt tình “chém gió” với mấy vị Thái thượng trưởng lão.
Trọng tâm câu chuyện chẳng có gì mới mẻ, nàng lại đang liệt kê thành tích oanh liệt của mười bảy vị sư phụ nhà mình. Nào là cao siêu, nào là lợi hại, nào là thần thông cái thế, nói đến mức miệng không kịp khép, y như chim chích chòe bị nhốt trong lồng lâu ngày vừa được xổ lồng.
Bảy vị Thái thượng trưởng lão nghe mà đầu ong như tổ kiến, tim gan đều run lẩy bẩy.
Muốn bịt tai lại cho đỡ đau lòng, mà ngại không có phép tàng hình để trốn!
editor: bemeobosua
Cuối cùng, Thái Ngũ trưởng lão không chịu nổi nữa, đập bàn hét lớn:
“Ta nói thật nha, đám đó cũng chỉ là lấy cỏ dại trong ruộng chọn ra cây đỡ thảm nhất thôi! Dạy dỗ thế nào thì ta không biết, nhưng nếu ngươi là đệ tử của ta, ta cam đoan dạy còn gấp trăm lần tụi nó!”
Rầm!
Phượng Khê lập tức quỳ phịch xuống đất, dập đầu một cái chắc nịch:
“Vô Ưu tham kiến sư phụ!”
Thái Ngũ trưởng lão: “……”
Ơ kìa, ta mới nói có một câu chơi chơi, ngươi liền bái sư luôn rồi?
Tốc độ này đúng là bò lướt, không phải bình thường mà là côn bò lướt gió!
Trong lòng ông già ngổn ngang trăm mối: một mặt muốn gật đầu đồng ý, một mặt lại nhớ tới sư huấn năm xưa, bái nhận đồ đệ lung tung là không phải đạo.
Phượng Khê thấy ông chưa trả lời, bèn ngước mặt lên, vẻ mặt trong sáng:
“Sư phụ à, có phải người còn khúc mắc vụ gia gia với sư tổ nhà ta hồi xưa cãi nhau om sòm, giờ không tiện nhận đồ đệ đúng không?”
Thái Ngũ trưởng lão im lặng, coi như mặc nhận.
Phượng Khê liền tiếp lời, giọng đầy thành khẩn:
“Sư phụ, con không biết năm đó xảy ra chuyện gì, nhưng oan có đầu nợ có chủ, vả lại con còn là cháu gái mà! Cùng lắm thì năm xưa là khác biệt quan điểm, cũng không có thâm thù đại hận gì đâu. Nếu gia gia con không bị đuổi khỏi Lang Ẩn Uyên, biết đâu hiểu lầm sớm hóa giải rồi.”
“Giờ con đây, thế hệ sau, đứng ra hóa giải mối oan của tiền bối, đó chẳng phải là chuyện đại vui hay sao? Ở trên trời chắc chắn mấy vị trưởng lão cũng sẽ vui lòng lắm ạ!”
Thái Ngũ trưởng lão hơi d.a.o động, nhưng vẫn chưa lên tiếng.
Phượng Khê chớp chớp đôi mắt, nhẹ nhàng dụ dỗ:
“Chúng ta đổi góc nhìn nha, về sau con làm đệ tử của người, người muốn đánh muốn mắng gì cũng được hết! Gia gia con từng làm người không vui, giờ người trút giận lên cháu gái ổng, chẳng phải là thay sư phụ báo thù sao?”
Thái Ngũ trưởng lão: (???)
Đúng rồi đó!
Ta đây chính là thay sư phụ trả hận mà! Rất hợp đạo lý! Cũng rất hiếu thuận!
Tuy trong lòng hoa nở rộ, ngoài mặt ông vẫn giữ vẻ nghiêm túc, thậm chí còn giả vờ trầm ngâm đau khổ:
“Ngươi nói cũng có lý. Vậy ta nhận ngươi, nhưng phải nghĩ kỹ. Ta đây tính tình nghiêm khắc, thậm chí có phần lạnh lùng, ngươi còn muốn bái ta làm sư phụ không?”
Phượng Khê rưng rưng cảm động:
“Sư phụ, một ngày là thầy cả đời là cha! Đừng nói người nghiêm khắc, dù có đánh có mắng, con cũng cam lòng!”
Thái Ngũ trưởng lão gật đầu:
“Vậy được, vi sư nhận ngươi. Đứng lên đi!”
Chưa dứt câu, Thái Thất trưởng lão chen vào:
“Ngũ sư huynh, ta cũng muốn thay sư phụ báo thù.”
Thái Ngũ trưởng lão: “……”
Ngươi muốn giành đồ đệ thì nói toẹt ra đi!
Đồ mặt dày không biết xấu hổ!
Ngay sau đó, năm vị Thái thượng trưởng lão còn lại cũng lần lượt lên tiếng, ai nấy đều vô cùng "hiếu thuận", nhất trí muốn… báo thù cho sư phụ, bằng cách thu Phượng Khê làm đồ đệ rồi "dạy dỗ cho ra trò", gọi là đánh nàng thay sư tổ, thu thập nàng vì mặt mũi tổ tông!
Thái Ngũ trưởng lão giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng không làm gì được.
Và thế là…
Phượng Khê chính thức có thêm bảy vị sư phụ.
Tổng cộng, đội ngũ sư phụ của nàng nay đã tăng lên con số… hai mươi tư vị!
Cả bảy vị Thái thượng trưởng lão lập tức gọi đám Vô Vi Thất Tử tới:
“Từ nay về sau, Tiểu Vô Ưu chính là tiểu sư muội của các ngươi! Nó còn nhỏ tuổi, lại ngây thơ trong sáng, mấy đứa nhớ phải bảo vệ nó thật tốt, nghe chưa?”
Vô Vi Thất Tử: “……”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-507.html.]
Các sư phụ mù tập thể rồi!
Nàng mà ngây thơ đơn thuần?
Nàng sắp hóa thành tinh rồi còn gì!
Nhưng mồm không nói, lòng hiểu rõ, cả đám chỉ có thể cười giả lả mà đón nhận tiểu sư muội mới về đội.
Thái thượng trưởng lão thấy vậy liền quyết định:
Phượng Khê từ nay dọn vào ở Vô Vi thánh địa để tiện… dạy dỗ.
Phượng Khê lập tức xin phép mười bảy vị sư phụ cũ, được đồng ý ngay. Các vị sư phụ ấy cũng thống nhất về sau sẽ đến Vô Vi thánh địa giảng bài.
Chỉ có điều, nàng ra điều kiện: phải cho Quân Văn dọn vào ở cùng!
Chưa kịp để các trưởng lão lên tiếng, Vô Vi Thất Tử đã thi nhau nói đỡ giùm nàng, làm Thái thượng trưởng lão cực kỳ hài lòng, các đồ đệ trưởng thành biết quan tâm người khác rồi!
Chỉ có điều trong bụng Vô Vi Thất Tử lại nghĩ:
Từ nay coi như xong đời!
Nếu cái tên ngốc Huyết An Phương kia cũng dọn vào, tụi ta tha hồ… xả giận!
editor: bemeobosua
Sau khi thương lượng xong, Phượng Khê tìm đến Sài lão đầu:
“Lão gia tử, người nói xem, con đây gọi là gì hả? Là quá được việc chứ sao! Bảy vị Thái thượng trưởng lão đều thu con làm đồ đệ! Đội hình sư phụ của con nay đã lên tới hai mươi tư vị, người có muốn góp mặt cũng muộn rồi!”
Sài lão đầu: “……”
Dù đã đoán trước, nhưng khi nghe chính miệng nàng nói ra vẫn thấy… hơi quá đáng.
Bảy lão già kia đúng là quăng sạch sư huấn, mặt mũi sư phụ tổ tông coi như vứt xó hết!
Còn nha đầu này, miệng mồm kiểu gì mà dụ được cả đám trưởng lão?
Sau khi nghe nàng kể đầu đuôi mọi chuyện, Sài lão đầu chỉ biết nghiến răng:
Ngươi là tổ nghề c.h.é.m gió chứ không phải người!
“Lão gia tử, từ nay con dọn vào Vô Vi thánh địa nha. Người nếu nhớ con thì nhắn tin. Dù có bận mấy, con cũng sẽ dành thời gian đến thăm!”
Sài lão đầu hừ lạnh:
“Ta nhớ ngươi? Ước gì ngươi đi xa cho khuất mắt!”
Phượng Khê cười hì hì:
“Người không nhớ con thì cũng phải nhớ chai rượu con ủ cho người chứ? Với lại con còn phải đi trấn an mấy vị sư phụ cũ, tránh để họ tủi thân.
Ai da, tuổi còn nhỏ mà đã phải học cách cân bằng các mối quan hệ, con khổ quá trời luôn!”
Nói xong liền… giơ chân bỏ chạy.
Sài lão đầu: “……”
Nha đầu ch/ết tiệt!
Không khoe khoang một ngày là người ngứa ngáy không chịu được hả?!
Sau khi trấn an xong mười bảy vị sư phụ cũ, Phượng Khê dắt theo Quân Văn chính thức dọn đến Vô Vi thánh địa.
Mà Quân Văn vừa đặt chân đến đã lập tức được Vô Vi Thất Tử… nhiệt liệt “hoan nghênh”!
Tiểu sư muội mới đến thì không dám động tay, nhưng Quân Văn thì tụi ta đ.ấ.m thoải mái!
Quân Văn bị đánh cho gọi là… thê thảm không nỡ nhìn!
Ngay cả cái mặt cũng không giữ được!
Nhưng tâm lý hắn mạnh mẽ lắm. Hắn biết đây là cơ hội học hỏi khó tìm, cho nên bị đánh cũng không sao, miễn là có tiến bộ!
Từ hôm ấy trở đi, Phượng Khê và Quân Văn dồn toàn bộ tinh lực vào việc học.
Mỗi ngày chỉ ngủ đúng một canh giờ, vì thời gian không chờ ai.
Phượng Khê học toàn diện, cái gì cũng học.
Còn Quân Văn thì tập trung vào kiếm đạo và thực chiến.
Tuy nhiên, Phượng Khê vẫn bắt Quân Văn học ké mấy môn khác, không cần tinh thông, nhưng phải biết sơ sơ.
“Biết nhiều đâu có thiệt, biết đâu lúc nào lại dùng tới.”
Quân Văn hiểu nàng vì mình mà lo, dù không thích mấy môn kia cũng ráng học chăm chỉ.
Tiểu sư muội nói, chắc chắn đúng!
Còn mấy vị Thái thượng trưởng lão thì cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, coi như mua một tặng một, lời quá còn gì!