Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 508

Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:00:23
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

508. Heo vàng

Chớp mắt một cái đã qua cả tháng, Phượng Khê cũng coi như học xong mấy món cơ bản, bắt đầu chuyển sang luyện mấy món “đỉnh cao võ học”.

Ví dụ như phù bảo.

Theo lý mà nói, với tu vi hiện tại của nàng thì chưa đủ trình học phù bảo đâu, nhưng mà ai chịu nổi được trò làm nũng bám dính của nàng cơ chứ? Vài vị sư phụ phụ trách dạy phù đành phải đầu hàng, gật đầu đồng ý.

Phù bảo ấy à, thực ra là một loại ma phù được chồng lên nhiều lớp.

Người ta chia một tấm phù đặc chế ra thành mấy khu vực, rồi vẽ từng cái ma phù riêng biệt vào từng khu vực đó. Sau khi vẽ xong thì dùng không gian ma phù để “nén” cả đống đấy chồng lên nhau.

Đấy mới chỉ là bước một thôi. Bước tiếp theo vừa quan trọng vừa dễ đi đời: luyện hóa bằng thần thức.

Cái gọi là luyện hóa bằng thần thức tức là dùng thần thức đi theo từng đường vẽ trên phù bảo, liên tục gia cố cho đến khi tất cả các ma phù bên trong kết nối lại thành một thể.

Chuyện này mà làm không khéo thì nhẹ thì tổn hao thần thức, nặng thì... đầu óc đơ luôn, ngu ngơ vô tri, thậm chí còn có thể tạch ngay tại chỗ.

Ấy thế mà Phượng Khê học có mấy hôm đã thấy tay chân ngứa ngáy rồi.

Nàng muốn làm… Long Khải phù bảo.

Theo lời Thái Tứ trưởng lão, nếu luyện hóa thành công cái phù bảo này, kích hoạt một cái là có ngay Kim Long hộ thể, đỡ được cả chiêu toàn lực của tu sĩ Hóa Thần đỉnh phong.

Phượng Khê nghe xong thấy thích mê: “Món này hữu dụng quá trời, nhất định phải học cho bằng được!”

Vậy là nàng bắt đầu cắn răng giằng co với Long Khải phù bảo!

Tiếc rằng giằng co mấy trận đều thất bại.

Thái Tứ trưởng lão lắc đầu: “Tu vi của con không đủ, cố chấp mãi chỉ phí thời gian. Chi bằng chuyển sang làm cái phù bảo đơn giản hơn như Cơn Lốc phù bảo đi.”

Phượng Khê là người biết nghe lời, liền chuyển hướng sang Cơn Lốc phù bảo.

Cơn Lốc phù bảo là dạng tấn công, kích hoạt lên là gió gào thét như cuồng phong, đến cả tu sĩ Hóa Thần cũng không dám coi thường.

Phượng Khê thử mấy lần rồi… thành công thật!

Tuy rằng uy lực còn hơi yếu, nhưng vẫn khiến cả đám trưởng lão cười toe miệng: “Trời ơi! Một bé con chưa đến Ma Đan kỳ mà chế ra được phù bảo? Đây đúng là thiên tài trong thiên tài!”

Nhưng Phượng Khê thì vẫn cứ canh cánh trong lòng về cái Long Khải phù bảo kia.

Đúng là ông trời không phụ lòng người, nửa tháng sau nàng rốt cuộc chế ra được một cái Long Khải phù bảo thành công!

Vui quá trời vui, nàng hớn hở gom đủ cả 24 vị sư phụ, còn gọi luôn cả lão Sài vốn không thuộc biên chế chính thức đến coi.

Sài lão đầu chẳng ưa ai nhưng lại đến sớm nhất.

Quân Văn và nhóm Vô Vi thất tử cũng có mặt đông đủ.

Giờ đám thất tử này hết ác cảm với Phượng Khê rồi. Lý do đơn giản thôi: tu vi tạm không nói, nhưng về mặt tay nghề thì bảy người bọn họ cộng lại cũng không bằng một mình nàng. Không phục không được!

Huống chi Phượng Khê cũng biết làm người, một câu "sư huynh", hai câu "đại lễ", ai còn mặt mũi nào đi bắt bẻ nữa.

Dù có muốn bắt bẻ, cũng chỉ đổi lại một đám sư phụ nhào ra đòn hiểm thôi!

Thấy đủ người rồi, Phượng Khê mới hào hứng lôi Long Khải phù bảo ra, cho mọi người truyền tay xem kỹ càng, rồi mới bắt đầu kích hoạt.

Nàng tưởng tượng một lát nữa sẽ có một con Kim Long hùng tráng hiện ra bảo hộ thân mình, lòng vui như hội.

Kết quả…

Trước mặt nàng hiện lên… một con heo.

Chính xác hơn là… một con heo vàng sáng lấp lánh hiện hồn!

Phượng Khê: “……”

Mọi người: “……”

Người ta thì còn nhịn cười giữ mặt mũi, chứ lão Sài thì ôm bụng cười sằng sặc:

“Cái này mà là Long Khải phù bảo á? Đây là Trư Khải phù bảo thì có!”

Câu chưa dứt, con heo vàng đã phi thân về phía lão Sài, há mõm cắn ngay cánh tay ông!

Lão Sài theo phản xạ vung tay ném con heo đi, nhưng áo tay cũng bị kéo toạc ra một mảng.

Thật ra lúc con heo bay đến, ông hoàn toàn có thể né, nhưng không hiểu sao lại đứng yên.

Dù vậy, lão vẫn thấy giật mình.

Con heo này… hình như có vấn đề!

Không chỉ hiểu tiếng người, lại còn chủ động tấn công?

Chẳng lẽ có ý thức riêng? Mà theo lý phù bảo chỉ dùng được một lần, sao lại thế này?

Phượng Khê thì tức muốn xỉu.

Vẽ con rối là heo, làm phù bảo cũng thành heo nốt.

Không lẽ nàng với heo có duyên tiền kiếp?

Lúc này Quân Văn chen vô: “Tiểu muội, sao ta thấy con heo vàng này với con rối heo muội làm trước kia giống nhau lắm. Chắc cùng một khuôn, chỉ to lên chút thôi.”

Phượng Khê uể oải trả lời: “Đều là heo thì trông phải giống chứ sao…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-508.html.]

Quân Văn mơ hồ thấy có gì đó không đúng, nhưng thấy tiểu muội nhà mình xụ mặt nên cũng không nói gì thêm.

Các trưởng lão thấy đồ đệ bảo bối buồn thì tranh nhau an ủi dỗ dành.

Sài lão đầu nhìn mà thấy xót con mắt!

May sao, Phượng Khê không phải dạng hay để bụng, chán nản một lúc rồi cũng xốc lại tinh thần.

Heo thì heo! Dùng được là được!

Thế là nàng lại học thêm vài món, tiếp tục chế tạo… heo vàng phù bảo.

Lần này nàng không rình rang tụ họp nữa, mà âm thầm ở trong phòng tự mình kích hoạt.

Trong lòng vẫn còn chút hy vọng: biết đâu lần trước nhầm, lần này ra đúng Kim Long thì sao?

Kết quả, vẫn là một con heo vàng sáng lóa hiện ra.

Phượng Khê có hơi thất vọng, lẩm bẩm chê bai nó vài câu.

Bất ngờ thay, con heo… bĩu môi.

Phượng Khê: “……”

Ta hoa mắt hả?!

Tiếp theo, móng heo vung lên định chụp lấy nàng!

Phượng Khê hoảng hồn né tránh, rồi mở cửa chạy thục mạng!

Con heo vàng dí sát theo sau.

Phượng Khê tức đến muốn nổ phổi.

Phòng ngự phù bảo cái kiểu gì mà quay sang rượt chủ nhân?

Thật là trò cười thế kỷ!

Nàng vừa chạy vừa lôi ra cả xấp ma phù hệ Hỏa, ném thẳng về phía sau hét lên:

“Nổ ch/ết ngươi!”

Ai ngờ con heo vàng há miệng to như chậu máu, nuốt gọn cả đống phù kia.

Nuốt xong lại nhìn nàng với ánh mắt… nịnh bợ.

Phượng Khê: “……”

Nó… muốn ăn phù?

Nàng thử ném thêm vài cái, quả nhiên con heo nuốt sạch, xong còn vừa nhảy vừa vẫy đuôi khoái chí.

Phượng Khê: “……”

Cuối cùng nàng cũng thấy mình làm ra cái gì rồi: không phải phù bảo, mà là… yêu thú ham ăn?!

Nhưng mà thôi kệ, nàng tiếp thu nhanh lắm.

“Muốn ăn phù thì phải ngoan, ta hỏi gì phải trả lời thật thà nghe chưa?”

Con heo gật đầu.

Phượng Khê liếc phát là biết nó gật chỉ để lấy lòng thôi, nàng từng diễn vậy suốt!

Nhưng nàng không vạch trần, hỏi tiếp:

“Ngươi không phải phù bảo, đúng không?”

Heo vàng gật đầu.

“Vậy ngươi là gì?”

Heo vàng tròn mắt ngơ ngác, rồi lắc đầu.

Phượng Khê: “……”

Nàng chưa đoán được thật sự nó là gì, nhưng có những chuyện không vội được, ép cũng vô ích.

Vậy là nàng tặng luôn cho heo vàng một bao ma phù.

Heo vàng mừng húm! Cái đuôi vẫy muốn rớt!

Phượng Khê giật mình nhận ra, sau khi ăn ma phù, con heo vàng như… rắn rỏi hơn hẳn?

Không lẽ nếu cứ nuôi kiểu này… heo thành tinh thật sao?

Nàng mơ hồ cảm thấy: con heo vàng này… không đơn giản, quyết định từ giờ trở đi…… Nuôi heo.

Dù sao thì cái phù chú này cũng thú vị thật, nàng mới vẽ linh tinh vài nét mà đã có ngay một bao tải to đùng, cũng gọi là xài tạm được rồi.

Chỉ có điều… lần sau muốn "phóng" ra thứ này thì phải làm sao?

Chẳng lẽ mỗi lần đều phải tốn một tấm phù bảo heo vàng đắt đỏ như vậy sao?!

Nhưng chưa kịp lo lắng lâu, Phượng Khê đã phát hiện là mình nghĩ nhiều.

Vì kể từ hôm đó, con heo vàng này cứ rảnh rỗi là tự động "chạy" ra đòi ăn, thậm chí còn không ai chỉ mà nó cũng biết đưa móng heo ra… làm trái tim với Phượng Khê.

Phượng Khê: “……”

Loading...