509. Sài lão đầu đem Phượng Khê bắt đi
Tuy có hơi cạn lời, nhưng nàng vẫn tiếp tục xài ma phù để đút cho heo vàng ăn.
Chuyện này khiến Tiểu Hắc Cầu vô cùng khó chịu.
Trước đây thu mấy con linh sủng kia về thì ít ra còn có chút tác dụng, chứ con heo này ngoài ăn ra thì chẳng biết làm được trò trống gì!
Đừng nói là gì mà “heo vàng hộ thể”, đổi sang loại phù bảo khác cũng có tác dụng phòng ngự không kém.
Không dám phàn nàn với Phượng Khê, Tiểu Hắc Cầu đành quay sang lẩm bẩm với Tiểu Chim Béo.
Tiểu Chim Béo thì lười nghe nó càm ràm, nhưng cuối cùng vì nó lải nhải quá mức nên cũng phải miễn cưỡng phản hồi:
“Ngươi nên nhớ rõ vị trí của mình đi, ngươi chỉ là một trong mấy con linh sủng, chủ nhân có thu thêm linh sủng hay không thì cũng chẳng liên quan gì tới ngươi cả!
Còn nữa, ngươi nghĩ cho heo ăn mãi là chuyện tốt sao?
Nuôi heo béo rồi thì cũng phải làm thịt!”
Tiểu Hắc Cầu tự động bỏ qua nửa đầu câu nói của Tiểu Chim Béo, chỉ nhớ mỗi câu cuối cùng, lập tức vui như mở hội!
Đúng rồi đó!
Heo nuôi béo rồi thì phải làm thịt!
Đừng tưởng cái chủ nhân vô lương kia bây giờ còn chịu đựng con heo này, đến lúc nó béo tốt rồi, thể nào cũng bị đem ra xẻ thịt cho coi!
Mình không cần tranh giành sủng ái gì cả, chỉ cần ngồi chờ nó bị xui xẻo là xong!
Chớp mắt một cái đã qua thêm một tháng, trong lòng Phượng Khê bắt đầu thấy sốt ruột.
Dù còn nhiều thứ chưa học xong, nhưng nàng đã ở Ma tộc lâu quá rồi, không thể tiếp tục kéo dài nữa.
editor: bemeobosua
Chỉ có điều… làm sao để khiến 24 sư phụ chấp nhận chuyện nàng là Nhân tộc bây giờ?
Nếu xử lý không khéo, tụi hắn có thể liên thủ đập c/hết nàng mất!
Cho dù bọn họ luyến tiếc không ra tay với nàng thì đến khi nàng bị lôi ra làm “lễ vật” tặng cho Ngũ sư huynh cũng toi đời!
Phượng Khê thầm nhủ, mình phải chờ đúng cơ hội thích hợp.
Nhưng mà… loại cơ hội ấy nói dễ hơn làm!
Nếu thật sự không còn cách nào, cũng chỉ có thể từng bước thanh trừng, bắt đầu từ người luôn bao che con là Tử trưởng lão, rồi mở rộng vòng tròn dần dần…
Hôm nay, Phượng Khê cố ý tìm dịp được ở riêng với Tử trưởng lão.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-509.html.]
Lão già kia lâu rồi không được trò chuyện riêng với đứa đệ tử bảo bối, nên lần này có phần hào hứng rõ rệt.
Nói vài câu vu vơ, Phượng Khê thử thăm dò:
“Sư phụ, người có ý kiến gì về Nhân tộc Bắc Vực không?”
Tử trưởng lão bĩu môi khinh thường: “Một đám phế vật cả! Nếu không vì ngại Nhân tộc Nam Vực, Ma tộc tụi ta đã quét sạch chúng nó rồi!”
Phượng Khê: “……”
Tử trưởng lão tiếp tục lải nhải: “Không chỉ vô dụng, lại còn chuyên giở trò ám muội, mưu mô quỷ kế! Dám kết minh với Yếm tộc nữa chứ!
Nghe nói là có một con nha đầu tên Phượng Khê bày mưu tính kế!
Nếu sau này con gặp nó, ngàn vạn lần phải cẩn thận, nghe nói nha đầu đó có tám trăm cái tâm nhãn!”
Phượng Khê: “……”
Nàng nuốt nước bọt, quyết tâm nói thật: “Sư phụ, thật ra con…”
Chưa nói hết câu, lão Sài đầu bạc đã như cơn gió lao vào phòng luyện đan, túm cổ áo Phượng Khê kéo đi vèo vèo như trộm gà.
Tử trưởng lão còn chưa kịp hoàn hồn.
Khoan đã... mới rồi là lão Sài Bất Nghi, cái tên già rượu kia hả?
Không phải hắn là lão phế vật sao? Sao thân pháp nhanh như vậy?
Hơn nữa, hắn vào được trận pháp phòng luyện đan bằng cách nào?
Nhưng điều quan trọng nhất là: hắn kéo đồ đệ bảo bối của ta đi làm gì?!
Tử trưởng lão vừa tức vừa lo, vội vàng đuổi theo.
Chỉ tiếc chẳng thấy bóng dáng đâu.
Lão chạy đi báo tin cho mấy người khác, cùng nhau tìm tung tích Phượng Khê với lão Sài.
Cả đám lật tung Lang Ẩn Uyên lên mà vẫn không thấy người đâu.
Chỉ có Quân Văn trong lòng có chút suy đoán, nghĩ nghĩ rồi quyết định không nói ra.
Dù lão Sài ngoài miệng luôn chê bai tiểu sư muội, nhưng nhìn kỹ thì thấy hắn vẫn khá yêu mến nàng.
Chắc là không có ác ý.
Có khi hai người họ đang làm việc gì quan trọng, nếu để người ngoài dính vào e là hỏng chuyện.
Huống chi, với đầu óc linh hoạt của tiểu sư muội, cho dù có rơi vào nguy hiểm thì chắc chắn cũng có cách thoát thân.