Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 510

Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:00:28
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

510. Ngươi chính là cái Nhân tộc tên Phượng Khê kia phải không!

Lúc này, Phượng Khê bị lão Sài lôi đến một dòng sông ngầm không rõ nguồn gốc.

Vòi của quái vật sông ngầm vừa thấy hai người liền run cầm cập như gặp phải thiên tai nhân họa.

Không run không được, một già một trẻ này lần nào xuất hiện cũng gây chuyện chẳng lành.

Sài lão đầu chẳng buồn để ý tới cái vòi đang run lẩy bẩy kia, quay sang hỏi Phượng Khê:

“Lần trước trong cơn lốc xoáy, sinh cơ căn nguyên là do ngươi phóng ra đúng không?”

Phượng Khê khựng lại một chút, mãi mới hiểu được lão đang nhắc đến cái thứ “bảo bối” ẩn trong lốc xoáy hôm đó.

Nàng cũng chẳng lấy làm lạ. Dù sao lần đó nàng cũng ngờ ngợ là cái vòi nhiều chuyện kia đã đem hết bí mật của nàng đi rao bán rồi.

Nàng cũng không giấu giếm, kể lại ngọn nguồn đầu đuôi một phen:

“Lão gia tử à, nói đúng ra thì không phải con cố tình thả ra đâu. Là Ngư Lạc Cuồng Bạo trong lúc đánh nhau, vô tình phá hủy trận pháp ngụy trang, lôi cả đám rong biển che chắn ra ngoài đó chứ…”

Sài lão đầu gật gù: “Không cần biết tình huống ra sao, chuyện xảy ra là do ngươi dẫn phát, thế thì chứng tỏ ngươi là người mang đại khí vận.

Có ngươi đi theo, chờ ta đi chịu c/hết, biết đâu còn có cửa sống.”

Phượng Khê: “…”

Chờ một chút. Ngươi đi chịu ch/ết, mà ta đi theo? Tức là ta cũng phải đi ch/ết chung à?

Ta ngày thường cho ngươi rượu ngon, đồ ăn ngon, phong bì cũng không thiếu, vậy mà ngươi nỡ lòng nào kéo ta theo chịu ch/ết?!

Lão già vong ân phụ nghĩa!

editor: bemeobosua

“Ờ thì… lão gia tử, con còn có việc gấp, người cứ… đi trước nhé!”

Phượng Khê nói xong lập tức xoay người bỏ chạy, ai ngờ vừa quay lại đã đập đầu vào một cái kết giới vô hình.

Sài lão đầu nghiêm giọng: “Tuy ngươi là Nhân tộc, nhưng cũng bái tận 24 sư phụ rồi, không lẽ chẳng làm gì cho Lang Ẩn Uyên được sao?”

Phượng Khê giật mình thon thót, còn đang định biện minh, thì lão Sài đã cười nhạt:

“Ngươi che giấu cũng khéo thật đấy, nhưng giả thì mãi vẫn là giả, sớm muộn gì cũng lộ sơ hở.

Dựa vào tuổi tác với tu vi của ngươi, ta đoán tám phần chính là Phượng Khê đến từ Nhân tộc Bắc Vực.

Còn cái tên Huyết An Phương kia, chắc chắn là Ngũ sư huynh ngươi, Quân Văn. Ta nói đúng không?”

Phượng Khê trong lòng sóng lớn cuồn cuộn, ngoài mặt lại giữ nguyên vẻ ngây thơ vô tội.

“Người nói linh tinh gì thế? Con sao có thể là cái đồ chuyên đi hù người mang khói lửa đầy mình Phượng Khê kia được!

Con là Ma tộc chính hiệu đấy! Nếu con là Nhân tộc, tổ tiên Huyết gia, còn có Ma Thần còn có thể ban phúc cho con chắc?”

Sài lão đầu thản nhiên: “Tổ tiên Huyết gia nhà ngươi thì ta không dám đoán, nhưng Ma Thần ban phúc cho ngươi thì chẳng có gì là lạ.

Ai bảo Ma Thần chỉ ban phúc cho Ma tộc? Ma Thần là Thần, ban cho ai chẳng được?

Nhân tộc cũng có thể!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-510.html.]

“Tiểu nha đầu, ta không có thời gian đôi co với ngươi. Nhanh lên, theo ta đi!”

Tuy Phượng Khê rất muốn biết mình lộ ở khâu nào, nhưng lúc này thứ nàng muốn hơn cả… là trốn. Dứt khoát đừng bị kéo theo con đường đi tìm cái ch/ết nữa!

Tiếc thay, chênh lệch tu vi giữa nàng và lão quá lớn, nàng chẳng phản kháng nổi.

Heo vàng thì rất có tâm, chẳng biết chui từ đâu ra, đùng một cái lao tới cắn, nhưng không phải cắn Sài lão đầu, mà là cắn cái vòi của quái vật.

Phượng Khê: “…”

Ngươi bị điên hả?!

Có gan thì cắn lão Sài đi, cắn cái vòi quái vật làm gì?!

Quái vật bị cắn gãy mất một khúc vòi, tức đến phát điên, lập tức vung cái vòi còn lại đập về phía heo vàng.

Heo vàng thì chẳng quan tâm, vừa bị quất sắp tiêu tán mà vẫn còn ráng nuốt cho bằng hết đoạn vòi kia.

Phượng Khê: … đúng là người ch/ết vì tiền, heo chế/t vì ăn.

Mấu chốt là, ngươi chỉ là hư ảnh, nuốt đồ ăn có tác dụng gì chứ?!

Nhưng nàng nhanh chóng phát hiện đoạn vòi bị cắn có gì đó kỳ quái.

Nàng khẽ chạm vào, thì toàn bộ liền vỡ vụn thành bụi.

Là heo vàng hút sạch ma khí và chất dinh dưỡng bên trong?!

Sài lão đầu cũng thoáng sững sờ, nhưng lão chẳng có thời gian để nghiên cứu, túm luôn Phượng Khê lôi vào một cái kết giới.

Trong ánh sáng trắng mãnh liệt, Phượng Khê đành phải nhắm chặt mắt lại.

Khi thân ảnh bọn họ biến mất, con quái vật mới bắt đầu… mắng.

Không thành tiếng, nhưng cái tông độ thì thôi rồi, mắng từ kiếp trước mắng sang kiếp sau!

Đúng lúc này, tầm nhìn Phượng Khê khôi phục lại.

Trước mắt là một nơi hoang vu vắng vẻ, chỉ toàn đá tảng, không hề có sinh cơ nào.

Ở đằng xa có một bộ xương khô… tay cầm kiếm dài, đứng canh trên một cái mâm tròn, từ đó sương mù lượn lờ bốc lên.

Phượng Khê ngẩn người: “Tĩnh mịch chi khí?”

Nàng có hơi bất ngờ, nhưng cũng không quá kinh ngạc.

Dù sao Nhân tộc có hai chỗ sinh ra loại khí này, Ma tộc có một chỗ cũng không phải chuyện to tát.

Điều làm nàng ngạc nhiên, là Sài lão đầu hình như đã biết trước tất cả.

Đang mải nghĩ, lão Sài chỉ vào bộ xương kia:

“Biết đó là ai không?”

“Là ai?”

“Gia gia ngươi đó.”

Phượng Khê: “… Ý người là gia gia con dưới mộ kia à?”

Sài lão đầu: “… Ừ.”

Loading...