Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 511
Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:00:30
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
511. Gia gia ta đúng là một kỳ nhân mà!
Phượng Khê giờ phút này hoàn toàn sững sờ!
Cái bộ xương khô kia là Huyết Phệ Hoàn, vậy cái mộ này... rốt cuộc là của ai?
Có lẽ vì đã đến tận nơi, chạy cũng không thoát, nên Sài lão đầu không còn bực bội gắt gỏng như ban đầu nữa.
Tất nhiên, cũng có thể ông ta cảm thấy ngày tàn đã cận kề, bèn muốn tâm sự đôi lời trước lúc lâm chung.
Ông lão nhìn về bộ hài cốt kia, ánh mắt xuyên thấu qua nó như thể nhìn đến tận phương xa, giọng nói chậm rãi mà nặng nề:
“Không sai, hắn chính là Huyết Phệ Hoàn, cái kẻ mà mọi người luôn mồm gọi là tai họa giáng thế.
Ai ngờ rằng, vào thời điểm toà cao ốc sắp đổ, chính hắn là người liều mạng giữ lại Lang Ẩn Uyên, thậm chí có thể nói là bảo vệ cả Ma tộc.
editor: bemeobosua
Nếu người như hắn mà bị gọi là tai họa, thì những kẻ còn lại sao xứng làm người?”
Phượng Khê nghe đến đây thì càng choáng hơn nữa!
Hóa ra cái gia gia tiện nghi của nàng không những không phải là tội đồ, mà còn là đại anh hùng?
Đúng là vậy! Nàng vốn đã thấy Huyết Phệ Hoàn tuy tính cách có hơi “trôi nổi”, nhưng không đến mức phá toang trận pháp hộ đảo!
Vậy tại sao hắn lại mang tiếng xấu đến thế? Cái mộ kia chẳng lẽ không phải của hắn?
Sao Sài lão đầu lại biết chuyện này? Ông ta rốt cuộc là ai?
Trong lòng Phượng Khê thoáng lóe lên một suy đoán, bèn thử thăm dò:
“Lẽ nào... người chính là đảo chủ cuối cùng, Nguyên Vấn Thiên?”
Sài lão đầu cười khổ một tiếng, tự giễu:
“Nguyên Vấn Thiên? Lâu lắm rồi không nghe đến cái tên đó, nghe vào tai còn thấy xa lạ.
Phải rồi, ta chính là cái kẻ bất lực, chỉ biết trơ mắt nhìn huynh đệ hy sinh, chính là tên phế vật đó!”
Phượng Khê gật gù rất chi là thật thà:
“Vậy thì đúng là phế vật thật đấy!
Nếu là con, con đã sớm chọn một cái cây to nào đó mà treo cổ rồi, sống làm gì cho tốn cơm, lãng phí gạo thóc!”
Sài lão đầu: “... Đảo chủ người ta không nói thế, sống dở ch/ết dở vẫn hơn ch/ết hẳn.”
Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng đọc được một câu trên mặt đối phương: "Da mặt đúng là dày ghê gớm."
Sài lão đầu nhíu mày, nói đầy ẩn ý:
“Ngươi đoán được thân phận ta từ sớm rồi phải không? Cho nên mới dám lượn lờ quanh ta, còn chủ động dúi tiền bịt miệng ta nữa.”
Phượng Khê: “…”
Cái vụ bịt miệng kia... ông có cần lật bài nhanh thế không?! Lòng ông chẳng lẽ không đếm được mấy nén bạc ta dúi cho ông chắc?!
Nàng ho nhẹ hai tiếng, vội chuyển chủ đề:
“Thôi chuyện cũ đừng nhắc lại, người kể đi, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”
Sài lão đầu hừ một tiếng đầy khinh bỉ:
“Ngươi không thừa nhận cũng chẳng sao, cái tính ranh ma của ngươi, ta nhắm mắt cũng đoán trúng.
Tiểu nha đầu, muối ta ăn còn nhiều hơn cầu ngươi đi qua, đừng múa rìu qua mắt thợ nữa.”
Phượng Khê lườm một cái:
“Vâng, người già gian giảo, con không bằng, con không đấu.”
Sài lão đầu: “…”
Ông quyết định quay lại chuyện chính, nếu không cãi nhau với nha đầu này chắc tức ch/ết!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-511.html.]
“Ngươi có biết vì sao Lang Ẩn Uyên bọn ta vẫn luôn ở ẩn không? Biết vì sao lại thích nhận con cháu thường dân không?”
Phượng Khê thở dài ngán ngẩm:
“Lão gia tử à, giờ nào rồi còn chơi trò hỏi rồi tự trả lời? Vào thẳng vấn đề đi cho nhanh!”
Sài lão đầu lườm nàng một cái:
“Dựa theo di mệnh của sơ đại đảo chủ, Lang Ẩn Uyên chúng ta đời đời kiếp kiếp không được xuất thế, trừ khi toàn đại lục gặp đại nạn.
Chính vì không muốn dây dưa với thế tục nên mới chuộng thu nhận con cháu thường dân…”
Phượng Khê nghe vậy thì nghĩ bụng: Lý do chủ yếu chắc là phòng xa thôi.
Nếu sau này Lang Ẩn Uyên trở thành thế lực lớn ngang hoàng thất, mà trong tộc toàn là hoàng thân quốc thích thì còn dễ quản lý nỗi gì? Thường dân thì không có cái lo đó.
Sài lão đầu tiếp lời:
“Nhưng ngoài chuyện bế môn, Lang Ẩn Uyên còn có một sứ mệnh, đó là dùng cả hòn đảo này để trấn áp một mắt trận!
Không phải dùng trọng lượng của đảo đâu, mà là dùng sinh cơ của tất cả chúng ta để trấn áp!
Không chỉ người trên đảo, mà hải thú trong Trăng Non Chi Hải cũng bị kéo vào.
Chính vì bị trận pháp hút sinh cơ nên ban đêm chúng mới điên cuồng như thế.”
Phượng Khê sửng sốt. Trước đó nàng đã cảm giác Lang Ẩn Uyên giống như một nhà tù, ai ngờ đúng là thật!
Nàng chỉ tay về phía đám khí đen âm u:
“Thứ đó chính là... thứ đang bị trấn áp?”
Sài lão đầu gật đầu:
“Không sai, đó là tĩnh mịch chi khí, thứ có thể ăn mòn sinh cơ. Một khi thoát ra, không chỉ Ma tộc, mà vạn vật đều sẽ bị hủy diệt.
May mà có trận pháp trấn áp, chúng không thể lan ra được.
Ban đầu trận pháp vẫn ổn, dù hút sinh cơ nhưng người tu hành thọ lâu nên cũng chịu được.
Nhưng rồi trận pháp bắt đầu lỏng lẻo.
Theo ghi chép của sơ đại đảo chủ, muốn củng cố lại thì chỉ có cách: Rút sạch sinh cơ mạnh nhất của mọi người trên đảo và hải thú trong Trăng Non Chi Hải!”
Ta khi ấy cực kỳ do dự, mãi không hạ quyết tâm, luôn hy vọng có cách nào khác...
Nhưng căn bản là không có.
Ngay lúc đó, gia gia ngươi tìm đến ta, nói hắn có cách giữ vững trận pháp!”
Sài lão đầu lắc đầu cười khổ:
“Gia gia ngươi đúng là loại người trời sinh không chịu sống yên ổn. Chẳng oán chẳng than, làm việc thì cứ gọi là... lật trời.
Ta cũng thấy hắn thú vị, dù ta già khú đế rồi vẫn thành bạn vong niên với hắn, từng giúp hắn thu dọn tàn cuộc không ít lần.
Ví như lần hắn chiếm lấy Vô Vi Thánh Địa, bắt bảy vị thái thượng trưởng lão đến giảng bài... Nếu không phải ta ngăn, họ đã kéo đến đập hắn rồi!”
Phượng Khê ho khan:
“Lão gia tử, lạc đề rồi! Người chạy một hơi tới tận chân trời luôn rồi đó!”
Sài lão đầu ho khan, quay lại chuyện chính:
“Ta lúc ấy cũng rất khó hiểu, nơi giam giữ tĩnh mịch chi khí là cấm địa, trừ đảo chủ ra không ai biết. Hắn sao mà biết được?
Kết quả, gia gia ngươi cười ha hả, nói rằng Lang Ẩn Uyên này không có chỗ nào hắn chưa chui tới, chuột chui hang nào là hắn chui hang đó!”
Phượng Khê hiếu kỳ hỏi:
“Khoan đã, hang chuột chật hẹp vậy, gia gia con làm sao chui vô được?”
“À, hắn chế tạo một loại con rối tí hon, rồi dùng thần thức điều khiển, cho nó chui vào từng cái hang chuột.”
Phượng Khê: “…”
Gia gia ta... đúng là kỳ nhân có một không hai!