Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 513

Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:00:35
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

513. Con còn có tên Nhân tộc là Phượng Khê.

Phượng Khê chưa kịp xem kỹ đảo chủ lệnh, đã quýnh quáng nhét tọt vào nhẫn trữ vật, sợ bị lão già Sài giật lại bất ngờ.

Lão Sài tức đến mức mũi phập phồng như sắp hít ra lửa!

Lại một lần nữa hoài nghi liệu quyết định giao chức đảo chủ cho con nha đầu này có đúng đắn hay không.

Phượng Khê lập tức gắt gỏng: “Lão gia tử, con hỏi thật, rõ ràng biết con là Nhân tộc, vậy ông còn phong con làm đảo chủ chi cho cực?”

Sài lão đầu: “……”

Hắn nhịn thở nói: “Nếu còn có lựa chọn nào khác, ngươi tưởng ta cam tâm chọn ngươi chắc?!”

Đây là lời thật lòng của lão Sài.

Bao nhiêu năm nay, hắn luôn tìm người kế nhiệm. Nhưng người thì có đó, mà không ai đủ tiêu chuẩn.

Tu vi là một chuyện, mưu trí và tâm tính mới là thứ mấu chốt.

Cho đến khi hắn gặp được Phượng Khê.

Tuy trong lòng vẫn thắc mắc không hiểu sao Huyết Phệ Hoàn lại nhận một đứa cháu gái như vậy, còn đưa vào Lang Ẩn Uyên, nhưng hắn cũng chẳng có ý can thiệp, chỉ muốn ngồi xem diễn biến.

Nào ngờ, Phượng Khê lại chủ động tìm đến hắn, còn "thiếu điều đập đầu lạy tạ" khi lấy được Thất Thải Nhân Uân San Hô của hắn.

Vận mệnh từ đó bắt đầu chuyển bánh…

Lần Phượng Khê say rượu kia, hắn bắt mạch phát hiện một vài dấu hiệu khả nghi. Dù Tiểu Hắc Cầu kịp thời phá vỡ tình huống cứu nàng, nhưng hắn vẫn ôm nghi ngờ.

Về sau, qua một số dấu vết còn sót lại, nhất là tuổi tác và phong cách hành sự, hắn liền liên tưởng tới cái tên Phượng Khê bên Nhân tộc.

Chưa kể, Phượng Khê và Quân Văn lẽ ra đã kết thành Ma Đan từ lâu, nhưng tu vi vẫn ì ạch như rùa bò, càng khiến hắn nghi hoặc thêm.

Dĩ nhiên, Sài lão đầu có thể đoán ra mấy thứ này còn nhờ vào một điểm quan trọng:

Hắn rất hay… thay áo choàng.

Nên hắn ngửi ra được mùi đồng loại.

Hắn không định vạch trần Phượng Khê, bởi gần đây hắn thực sự rất thích con nhóc này.

Con nhóc đáng ch/ết ấy, tuy khét lẹt mùi lươn lẹo, nhưng lại có một trái tim chân thành hiếm có.

Nàng giống Huyết Phệ Hoàn năm xưa một cách kỳ lạ, nhưng lại hiểu lòng người, biết tiến thối, có mưu tính, tiền đồ chắc chắn còn xa hơn.

Mặt khác, hắn biết thế lực sau lưng thứ gọi là "tĩnh mịch chi khí" chắc chắn nhằm vào toàn đại lục.

Dù là Ma tộc, Nhân tộc hay Yếm tộc, rốt cuộc cũng là bầy châu chấu trên cùng một sợi dây, giờ cần bỏ qua hiềm khích, đồng lòng hợp lực mới xong.

Phượng Khê lại có nhân mạch cả ba tộc, tương lai chính là người vác cờ phù hợp nhất.

Quan trọng hơn cả, con nhóc này… xảo quyệt, độc mồm, thiếu đạo đức một cách đúng thời điểm.

Mà người như thế… thường số lớn mạng to.

Chưa kể, nàng còn phát hiện được xoáy gió chứa sinh cơ, chứng minh nàng đúng là người có đại khí vận!

Phải biết, hắn vùi đầu xoay quanh cái xoáy ấy mấy vạn năm rồi, đến một cái rắm cũng chưa phát hiện ra! =))))

Dẫu có nhiều yếu tố khiến hắn chọn nàng, hắn cũng không định cho nàng tiếp nhận đảo chủ lệnh ngay lúc này, chí ít còn phải khảo sát thêm vài năm.

Chỉ tiếc, biến cố xảy ra quá nhanh, thời gian không chờ người.

Hắn biết, Phượng Khê vẫn luôn đùa cợt chọc cười hắn là để hắn bớt khổ sở, con bé này tuy không đứng đắn, nhưng tâm địa lại hiền lành lắm.

Hắn hít sâu một hơi: “Nha đầu, ta phải đi rồi.

Bao năm qua chút tâm đắc và phát hiện của ta, ta để hết vào trong đảo chủ lệnh, đến khi cần thì dùng thần thức tra là được.

Ta biết ngươi là đứa nhỏ tốt, sau này cả Lang Ẩn Uyên, thậm chí cả Ma tộc… đều giao phó cho ngươi!

Ta tin ngươi nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của ta!”

Nói xong, hắn quay người đi thẳng về phía đại trận, bước chân vững vàng kiên quyết.

Con đường này… hắn vốn đã phải bước đi từ lâu rồi.

Huynh đệ thân thiết đã gánh vác thay hắn mấy vạn năm, giờ cũng nên đến lượt hắn.

“Nguyên đảo chủ! Dừng bước đã!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-513.html.]

Sài lão đầu: “……”

Ngươi gọi ta dừng là ta dừng, nhưng gọi ta là ‘Nguyên đảo chủ’ làm gì? Chưa đi được mấy bước đã hắt nguyên chậu nước lạnh vào tim người ta là sao?!

Phượng Khê lọc cọc chạy tới, nói oang oang:

“Nguyên đảo chủ, con vừa xem xương cốt gia gia con bên kia còn đứng vững lắm, chắc vẫn chưa ch/ết hẳn đâu!

Đợi con truyền cho ông một bộ kiếm pháp, biết đâu còn có thể đè ép được thêm vài trăm năm nữa!

Cho nên, người dù có muốn ch/ết cũng đừng vội, ráng sống thêm chút nữa đi!”

Sài lão đầu giờ đã chẳng buồn trách nàng nói năng bố láo nữa, lập tức chộp cổ áo nàng: “Ngươi nói gì? Ngươi biết kiếm pháp trấn áp tĩnh mịch chi khí?”

Phượng Khê trừng mắt bực mình: “Nói thì nói, túm cổ con làm gì? Nhân tộc bên kia cũng có hai chỗ bị tĩnh mịch bao trùm, kiếm pháp trấn áp đó là thứ mà bọn con dùng!”

Sài lão đầu tuy hơi kinh ngạc, nhưng nghĩ lại cũng thấy hợp lý.

Nếu thế lực sau lưng tĩnh mịch chi khí định nuốt cả đại lục, sao chỉ bày binh bố trận ở Ma tộc? Nhân tộc cũng gặp y chang là chuyện bình thường.

Chỉ tiếc, hắn từng trà trộn bên Nhân tộc mấy lần (dưới mấy cái áo choàng khác nhau), mà cũng chẳng nghe ngóng ra chuyện gì.

Xem ra… làm gián điệp, hắn còn thua xa con nha đầu ch/ết tiệt kia!

Nếu không có hắn ở đây, e là nàng đã giấu được tất cả rồi.

Hắn đang trầm ngâm suy nghĩ, thì Phượng Khê đã chạy đến bên bộ xương khô.

editor: bemeobosua

Nàng quỳ xuống đất, thành kính dập đầu ba cái:

“Gia gia, con được phân thân con rối của người nhận làm cháu gái, Huyết Vô Ưu đây.

Con còn có tên Nhân tộc là Phượng Khê.

Thật ra Nhân tộc hay Ma tộc cũng không quan trọng, trong lòng con, người luôn là gia gia ruột của con.

Con kính ngưỡng người như dòng sông cuộn trào không dứt, ngưỡng mộ người như sao trời chiếu sáng không bao giờ tắt…”

Sài lão đầu gắt: “Giờ này rồi ai còn có lòng nghe mấy lời ba xạo đó? Mau vào chuyện chính đi!”

Nhưng nói chưa dứt câu thì giọng ông đột nhiên nghẹn lại.

Vì bộ xương của Huyết Phệ Hoàn vừa… nghiêng đầu như đang muốn chăm chú lắng nghe tiếp.

Sài lão đầu: “……”

Phượng Khê rải cầu vồng phun mật xong, mới chính thức vào đề:

“Gia gia, Nguyên đảo chủ bảo người đã không còn đủ sức chống đỡ, con thấy vậy là quá xúc phạm người!

Người kiêu hùng như thế, chỉ cần còn đứng được, thì vẫn có thể dựng lại cả một bầu trời!

Con sẽ truyền cho người một bộ kiếm pháp, tin rằng với tư chất thiên tài của người, chắc chắn có thể nhanh chóng nắm được, mang chí khí trong lòng phóng được thêm… một vạn năm nữa!”

Sài lão đầu phát hiện, sau khi nghe Phượng Khê nói xong, cái bộ xương khô kia… cao thêm được nửa tấc!

Rất đơn giản vì nó đang… ưỡn lưng thẳng dậy!

Nó kiêu ngạo, nó tự hào, nó ngầu bá cháy!

Sài lão đầu cạn lời không biết nói gì hơn.

Bạn tốt của ông khi còn sống đã mê nghe lời ngon tiếng ngọt, ch/ết rồi vẫn y như cũ.

Lẽ nào ông ta nhận Phượng Khê làm cháu gái chỉ vì… nàng quá biết nịnh?!

Trong khi lão còn đang nghiến răng nghiến lợi mắng thầm, Phượng Khê đã bắt đầu múa kiếm biểu diễn.

Nàng không dám lấy Mộc Kiếm ra vì lần trước Mộc Kiếm dọa bộ xương bên Nhân tộc tan thành tro bụi.

Dù nàng tin Huyết Phệ Hoàn không yếu bóng vía đến thế, nhưng vẫn nên an toàn là trên hết.

Mộc Kiếm trong lòng: Tủi thân lắm, rõ ràng không làm gì mà vẫn bị đối xử như đồ thất sủng không dám mang ra ánh sáng.

Lúc này, ánh mắt Sài lão đầu đã bị Phượng Khê hoàn toàn thu hút.

Kiếm chiêu như mây trôi nước chảy, nhẹ nhàng như chim hồng vỗ cánh!

Con nhóc ch/ết tiệt này đúng là giấu nghề lâu lắm rồi!

Nhưng nghĩ đến chuyện có thể… không phải ch/ết nữa, hắn lập tức bắt đầu tính toán làm sao… lừa lấy lại đảo chủ lệnh từ tay nàng!

Loading...