Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 514
Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:00:37
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
514. Ngươi đây là thu một con Tì Hưu làm cháu gái đấy à!
Phượng Khê vừa vung kiếm xong một đường, bộ xương khô liền lạch cạch cử động.
Dù chưa thể nói là thuần thục, nhưng ít ra cũng học được tám phần tinh túy rồi.
Phượng Khê vội vàng thổi thêm một điệu Cầu Vồng Thí, sau đó sửa lại vài chiêu hắn thi triển sai.
Cứ thế vài lượt, bộ xương khô đã có thể thi triển trọn vẹn cả bộ kiếm pháp.
Theo từng đường kiếm hắn múa lên, khí tức tịch mịch trên người cũng tan đi dần, rồi biến mất hoàn toàn.
Phượng Khê nhìn hắn bằng ánh mắt lấp lánh sùng bái:
“Gia gia, con biết ngay là người làm được mà!
Không hổ là đệ nhất… ba đồ lỗ của Ma tộc!”
Bộ xương khô nghiêng đầu một cách hoài nghi. Rõ ràng là không hiểu cái “ba đồ lỗ” là thứ chi.
Phượng Khê bèn giải thích gấp:
“À, ba đồ lỗ là phương ngữ chỗ con, nghĩa là anh hùng, dũng sĩ đó!”
Vừa dứt lời, bộ xương khô liền… há hốc quai hàm.
Không rõ là do bao năm không tu sửa, hay vì cười quá sung sướng mà… trật khớp.
Nhưng hắn cũng chẳng ngại ngùng gì, rất tự nhiên tự đẩy quai hàm trở lại vị trí cũ.
Dù sao thì có xấu hổ, Phượng Khê với lão Sài cũng đâu nhìn ra được.
Phượng Khê tiếp tục chân thành nói:
“Gia gia, mấy hôm nữa người luyện lại vài lượt kiếm pháp, trong thời gian ngắn chắc là không vấn đề gì.
Hai ngày nữa, con với Nguyên đảo chủ sẽ mang thêm ít thứ tốt tới cho người, đảm bảo người sống khỏe mạnh thêm mười vạn năm nữa!”
Lão Sài: “……”
Ngươi... ngươi thiệt dám nói đó hả?!
Mười vạn năm?!
Sao không nói là sống tới thiên trường địa cửu luôn đi?!
Còn nữa, có thể đừng nhắc mãi cái “Nguyên đảo chủ” được không hả?!
Bất quá... nha đầu ch/ết tiệt này nói cái “đồ tốt” là cái gì vậy?
Lão Sài cũng muốn trò chuyện với bộ xương khô vài câu, nhưng lời tới miệng rồi lại không biết nói gì, cuối cùng đành nghẹn ra một câu:
“Phệ Hoàn, ngươi thu được cháu gái tốt thật!”
Nghe xong, bộ xương khô lập tức đưa tay trái ra sau lưng, đầu lâu ngẩng cao hất hàm kiêu hãnh!
Làm lão Sài suýt chút nữa tưởng cái đầu hắn bay mất!
Vốn tính nói thêm đôi câu... thôi bỏ đi.
Ông – cháu giống nhau y đúc!
Quả nhiên là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã!
Nhưng lão có nói gì cũng vô ích, vì bộ xương khô đã… ngủ đông luôn rồi.
Nếu không nhờ nha đầu kia thổi bài Cầu Vồng Thí, có khi hắn đã ngủ từ tám đời trước.
Lão Sài đưa mắt ra hiệu cho Phượng Khê: đi thôi!
Phượng Khê nghiêm chỉnh cúi đầu thi lễ với bộ xương khô, rồi cùng lão Sài rời khỏi cấm địa.
Trong lòng lão Sài bỗng có chút... chua xót.
Cháu gái đó! Mà là cháu gái tốt ghê!
Dù là nhận làm cháu cũng cực kỳ hiếu thuận!
Không giống lão, sống mấy vạn năm rồi mà không có một người thân bên cạnh.
Chỉ là cái chua này chưa kịp ngấm thì lão đã tỉnh người, giờ phải nghĩ cách dụ lại đảo chủ lệnh từ tay con nha đầu ch/ết tiệt kia!
Hai người vừa ra khỏi kết giới, quay lại hang vòi quái vật.
Vòi quái vật đang hung hăng mắng chửi không tiếng động suốt từ nãy đến giờ, thấy hai người trở lại liền lập tức câm nín!
Sợ quá không dám tưởng tượng luôn!
Chỉ sợ mắng lớn một tiếng, bị hai cái sát tinh kia “nghe” được.
Lão Sài hỏi Phượng Khê:
“Ngươi nói ‘đồ tốt’ là cái gì đó?”
Phượng Khê bật cười:
“Ngài quên sinh cơ căn nguyên trong lốc xoáy rồi à? Chúng ta nghĩ cách lấy một ít về cho gia gia con, vậy không phải kéo dài thêm thời gian sống cho người sao?
Con thiệt chẳng hiểu, sao người không nghĩ ra nhỉ?
Cũng phải thôi, tuổi lớn rồi, tư duy không linh hoạt như người trẻ nữa. Nên an hưởng tuổi già rồi thì cứ việc hưởng, đừng cố gắng gồng lên chi nữa!”
Lão Sài trừng mắt:
“Ngươi nghĩ ta không muốn chắc?! Nhưng cái thứ đó không lưu trữ được, chỉ có thể hấp thụ ngay tại chỗ!”
Phượng Khê bĩu môi:
“Hay là tư duy người xơ cứng thật? Người trước đó chôn mấy cái trận dẫn khí dưới đáy biển, chẳng phải đã thành công dẫn sinh cơ căn nguyên sang chỗ khác rồi sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-514.html.]
Sao lại không nghĩ dẫn vào trong cấm địa?”
Lão Sài: “……”
Sau một hồi im lặng, lão lúng túng nói:
“Cấm địa có kết giới…”
Phượng Khê nhướng mày: “Vậy thì có gì mà khó đâu?”
Lão Sài nghẹn lời.
Kẻ thông minh nghĩ ngàn điều, vẫn có điều sơ sót.
Hắn thật sự không nghĩ đến!
Thực ra, là vì lòng hắn rối.
Cái ch/ết của Huyết Phệ Hoàn luôn là khúc mắc trong lòng hắn. Mộng mơ cũng muốn chế/t để chuộc lỗi.
Cho nên, khi phát hiện trận pháp bắt đầu yếu đi, điều đầu tiên nghĩ đến chính là: ta ch/ết thay!
Chỉ có như vậy, mới an lòng.
Phượng Khê thở dài:
“Lão gia tử, người tới tuổi thì nên chịu già.
Kinh nghiệm quý giá thật đấy, nhưng dám nghĩ dám làm, không sợ phá cục mới là mấu chốt của người trẻ.
Biết buông tay đúng lúc mới là trí tuệ lớn.
Vả lại, rõ ràng người có gánh nặng tâm lý, làm gì cũng lo sợ đủ điều.
Nếu thử buông xuống, nhẹ gánh xuất trận, biết đâu lại có thu hoạch bất ngờ…”
Lão Sài nghe xong, tuy thấy khó nghe, nhưng cũng thừa nhận có lý.
Phải rồi, người tới tuổi… nên biết buông tay!
Sau này cứ giao gánh nặng cho nha đầu ch/ết tiệt này!
Dù ngày thường hay làm loạn, nhưng lúc cần thiết vẫn đáng tin.
Hắn rút lui hậu trường, có thể thong thả ngẫm lại chuyện cũ, có thời gian thì hàn huyên cùng huynh đệ năm xưa…
À đúng rồi, còn phải tranh thủ đến Huyết gia viếng mộ tổ tiên, coi thử phân thân con rối của huynh đệ ra sao…
Đang mải mê suy nghĩ, đột nhiên giật mình!
Khoan đã, ta bị úp sọt rồi!
Con nha đầu ch/ết tiệt này… đây là đào sẵn hố cho ta nhảy vào!
Biết ta muốn đòi đảo chủ lệnh, bèn chơi chiêu khuyên ta “buông tay”!
Hảo gia hỏa! Ta còn chưa đòi thì nó đã ra tay trước!
editor: bemeobosua
Tuy trong lòng nghiến răng nghiến lợi, nhưng ngoài mặt vẫn cố làm ra vẻ “nghe hiểu đạo lý”:
“Nha đầu, ngươi nói đúng lắm. Ta quả thật nên buông tay.
Từ nay, Lang Ẩn Uyên giao cho ngươi quản.
À mà, đảo chủ lệnh có chút năng lực đặc biệt, ngươi lấy ra đây, ta chỉ cho cách dùng.”
Phượng Khê chớp mắt ngây thơ:
“Khỏi cần, người nói bằng miệng là được. Với trí thông minh của con, chỉ cần nghe là hiểu liền.”
Lão Sài: “……”
Sau đó hắn viện đủ mọi lý do, Phượng Khê gật đầu đồng ý đủ kiểu, nhưng tuyệt đối không lấy đảo chủ lệnh ra!
Làm lão tức tới mức đầu ong ong!
Huyết Phệ Hoàn ơi Huyết Phệ Hoàn, ngươi đúng là thu được con Tì Hưu làm cháu gái!
Phượng Khê cười tít mắt:
“Lão gia tử, người cũng đừng có định bẫy con!
Nói trước, dù người có nói hoa trôi nước chảy đến đâu, con cũng không giao đảo chủ lệnh ra đâu!
Còn nữa, đừng nghĩ trở mặt! Con ghi âm toàn bộ rồi, dùng Lưu Ảnh Thạch ghi lại từng câu từng chữ đó nha~”
Lão Sài: “……”
Tức đến nghiến răng nghiến lợi, không làm gì được Phượng Khê, liền giận cá c.h.é.m thớt mắng sang vòi quái vật:
“Nhìn cái gì mà nhìn?! Nhìn nữa là móc hết mười ba con mắt nhà ngươi ra làm phao!”
Vòi quái vật: “……”
Tao chọc ai ghẹo ai?!
Nhưng nó rất biết điều, lập tức nhắm tịt cả mười ba con mắt, cuộn tròn mình lại như quả bóng.
Chỉ sợ lão Sài nổi điên ch/ém cụt vòi!
Phượng Khê cười phụt:
“Lão gia tử, người trút giận lên nó làm gì! Con biết thừa là người không tức vì nó mà tức vì không lấy lại được đảo chủ lệnh phải không~?”
Sài lão đầu: “……”
Bảo sao ngươi chạy qua Ma tộc làm gian tế, ngươi vốn dĩ đâu có biết nói tiếng người!