Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 515
Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:00:40
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
515. Một khi Thiên Khuyết Minh dám mò tới, ta đảm bảo cho hắn đi không đường về!
Sài lão đầu đang muốn nổi giận, thì thấy Phượng Khê bày ra vẻ mặt thành khẩn, nói:
“Lão gia tử à, con biết người không phải đổi ý, chỉ là lo con tuổi còn nhỏ, kinh nghiệm chưa đủ, cần bồi dưỡng thêm vài năm nữa mới gánh nổi trọng trách này.
Người là đang xót con.
Con hiểu mà.”
Câu này vừa ra, lửa giận của Sài lão đầu lập tức xẹp phân nửa.
Về phần ông có thật nghĩ vậy hay không thì không quan trọng, miễn là nghe thuận tai là được.
Phượng Khê tiếp tục:
“Nhưng mà tình hình giờ căng như dây đàn! Không chờ người kịp phản ứng đâu!
Người nói con muốn liên thủ Ma tộc để chống lại Nhân tộc Nam Vực, người quá coi thường con rồi đấy.
Đám Nhân tộc Nam Vực đó có gì ghê gớm, cho dù không có Ma tộc, chỉ cần Nhân tộc Bắc Vực chúng con đồng lòng thì cũng đè bẹp được họ thôi.
Kẻ con thật sự đề phòng, là Thiên Khuyết Minh, cũng chính là thế lực đứng sau luồng khí tĩnh mịch kia.”
Sài lão đầu giật nảy mình: “Thiên Khuyết Minh?!”
“Đúng vậy. Trước đó con từng tới khu vực giáp ranh giữa Nam và Bắc Vực, lọt vào chiến trường thượng cổ, biết được một số bí mật…”
Phượng Khê đem chuyện ở chiến trường thượng cổ kể lại tường tận không sót chữ nào.
Sài lão đầu nghe mà sững sờ, vừa khiếp sợ vừa thấy cũng… hợp lý. Dù gì thì ông cũng từng nghi ngờ có thế lực mưu đồ cả đại lục, chỉ là bây giờ mới được xác nhận.
Phượng Khê nói tiếp:
“Những người cùng con vào chiến trường thượng cổ đều bị phong ấn ký ức, chỉ có con là lỡ tay mở được phong ấn.
Vì thế, con nghi ngờ có thế lực đang âm thầm dòm ngó cả đại lục này, không dám tùy tiện nói ra, e rút dây động rừng, còn sợ liên lụy đến người khác.
Người tu vi sâu không lường được, lại hiểu rõ cái khí tĩnh mịch đó ghê gớm cỡ nào, nên con mới dám nói thật với người.
Thực lực Thiên Khuyết Minh vượt xa chúng ta, muốn chống lại bọn chúng, phải gom hết toàn bộ lực lượng mới có cơ hội thắng.
Nhưng giờ nội chiến ngập tràn, Bắc Vực với Ma tộc thì cọ nhau không dứt, Nam Vực thì lăm le nhảy vào.
Cần có người đứng ra kết thúc mớ bòng bong này.
Cho nên, con mới liều mình tìm đến Ma tộc.
Bề ngoài thì nói là liên thủ để chống Nam Vực, như vậy mới không bị Thiên Khuyết Minh nghi ngờ.
Thực tế, con muốn kéo Ma tộc liên minh với Bắc Vực để áp chế Nam Vực, đảm bảo trong thời gian ngắn đại lục không nổ ra đại chiến.
Sau đó, con sẽ tìm cơ hội len lỏi vào Nam Vực, lựa lúc thích hợp mà nói rõ chân tướng.
Chỉ cần cả ba bên bắt tay thành mặt trận thống nhất, đến lúc Thiên Khuyết Minh mò tới thì… khỏi cần về luôn!
Vì thế, chuyện con chủ động xin giữ đảo chủ lệnh không phải vì tư tâm, mà là vì đại cục.
Nếu người thấy con vẫn chưa đủ năng lực để giữ vị trí này, vậy thì xin người thu hồi lệnh đảo chủ đi.”
Phượng Khê nói xong, nghiêm túc hai tay dâng lệnh bài lên.
Sài lão đầu giọng run run:
“Đứa nhỏ ngoan… không ngờ tuổi còn nhỏ mà gan to bằng trời!
Không chỉ dũng cảm mà còn có đầu óc, lệnh đảo chủ này giao cho con mới là dùng đúng chỗ.
Người già rồi, không còn sức gánh vác nữa. Vài vạn năm nay ta cố gắng mà cũng không điều tra ra được đầu mối nào.
Từ nay về sau, con cứ mạnh dạn tiến lên, ta sẽ luôn ở sau lưng bảo vệ.”
Phượng Khê cảm động muốn rơi nước mắt:
“Lão gia tử! Chúng ta đều là người sống vì đại nghĩa, không nói nhiều lời dư thừa nữa!
Người là bạn sinh tử với gia gia con, con lại cực kỳ hợp ý với người, từ nay người chính là gia gia ruột của con!”
Chưa chờ Sài lão đầu kịp phản ứng, Phượng Khê đã quỳ phịch xuống đất:
“Gia gia tại thượng, cháu gái Phượng Khê kính người ba lạy!”
Nói là làm thật, dập đầu cái rầm rầm nghe rõ mồn một.
Sài lão đầu vốn không định nhận cháu gì cả, nhưng thấy đứa nhỏ miệng ngọt, lại bày ra vẻ mặt thành tâm như vậy, liền mềm lòng:
“Cháu ngoan, đứng dậy đi!”
Phượng Khê nghiêng đầu liếc một cái.
Sài lão đầu: “…”
Rồi rồi, ông hiểu! Nha đầu này là đòi lễ gặp mặt!
Đành rút ruột xuất ra một phần đại lễ gói to gói nhỏ đưa cho Phượng Khê.
Chớp mắt làm sáng cả mắt chó của nàng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-515.html.]
Không hổ là đảo chủ cũ! Giàu thiệt sự!
Không chỉ có báu vật Ma tộc mà còn có vô số bảo bối của Nhân tộc, đúng là lúc trà trộn bên Nhân tộc không quên hốt đồ à!
Phượng Khê đang cười híp mắt thì thấy Sài lão đầu chìa tay: “Hiếu tâm của con đâu?”
Phượng Khê: “…”
Cắn răng dâng lên một phần lễ lớn đáp lại.
Cách đó không xa, vòi quái vật đang núp rình xem âm thầm chửi thề: “Biết ngay lão già không biết xấu hổ với tiểu yêu nghiệt này cùng một giuộc! Đều gian xảo, vô sỉ như nhau!”
Giờ thì thông đồng với nhau luôn rồi! Ngày tháng về sau của nó chắc chắn càng thảm!
Cũng được thôi!
Muốn sống sót thì phải biết “nộp thuế”.
Nghĩ vậy, nó cắn răng chặt hai cái vòi của mình, nghiêm túc dâng cho Phượng Khê và Sài lão đầu làm lễ ra mắt.
Lễ có chủ, chủ phải biết lễ!
Phượng Khê không ngờ nó lại hiểu chuyện đến vậy, tặng lại cho nó hai bình Chỉ Huyết Đan, còn khen vài câu.
Quái vòi trong nháy mắt cảm thấy: Tiểu tổn hại tặc này đáng yêu hơn lão bất tử nhiều!
Ít ra còn biết cảm ơn người ta.
Không giống cái lão kia, mắng thì nhiều, đánh thì thường xuyên, căn bản không coi nó ra cái thể thống gì!
Ơ… có gì đó sai sai?
Mặc kệ! Dù sao tiểu tổn hại tặc này ngon hơn gấp trăm lần!
Phía bên này, Phượng Khê và Sài lão đầu đang bàn bạc kế hoạch sau này.
Sài lão đầu nói:
“Thân phận đảo chủ của con tạm thời không nên công khai. Nhưng thân phận Nhân tộc thì nên nói với hai mươi bốn vị kia một tiếng.
Có họ chống lưng, con đi đàm phán với Ma Hoàng sẽ tăng khả năng thành công.
Ngoài ra, để ta bật mí: Ma Hoàng luôn kiêng dè mấy dòng tộc đại quý trong Ma tộc, con cứ nhắm vào điểm này mà thuyết phục, cơ hội rất lớn.
Nếu cố hết sức mà hắn vẫn không nghe lời…
Thì để ta ra tay. Lúc đó, dùng vũ lực ép hắn cũng không muộn.
Tất nhiên, đây là hạ sách, tốt nhất là không phải dùng đến.”
Phượng Khê: (???)m
Có một gia gia "máu mặt" như vậy quả thật là đỉnh của chóp!
Hay là ta đổi họ luôn, gọi là Nguyên Khê cho xịn?
Thế là nàng phát động một đợt khen nức trời, tung hoa tới tấp, gọi “Gia gia” liên tục không dưới mấy trăm lần!
Sài lão đầu ngoài miệng thì giả bộ mắng mỏ “con nha đầu ch/ết tiệt kia”, nhưng trong lòng thì phổng mũi hết cả.
editor: bemeobosua
Không nhịn được còn tạo dáng đứng khoanh tay ưỡn cổ như… con ngỗng trắng!
Lúc này, Phượng Khê mới hỏi:
“Sư phụ với sư huynh đệ chắc đang lo phát điên vì không thấy con. Vậy lát nữa gặp họ, con giải thích thế nào đây?”
Sài lão đầu phẩy tay nói tỉnh rụi:
“Con cứ đổ hết cho ta, nói ta… lên cơn điên!
Dù gì có mấy lão sư huynh tiện nghi của ta chống lưng, chẳng ai dám làm gì ta đâu!”
Phượng Khê: “…”
Quả nhiên được sủng là có thể… vô pháp vô thiên!
Bàn bạc xong xuôi, hai người rời khỏi dòng sông ngầm.
Lúc tới chỗ yên tĩnh, liền chia tay ai đi đường nấy.
Phượng Khê thì hí hửng đi tìm sư phụ.
Còn Sài lão đầu vừa đi vừa ngâm nga tiểu khúc, đi được nửa đường thì sững người lại.
Ông vừa nhận ra một sự thật: Hình như mình lại bị nha đầu ch/ết tiệt kia dắt mũi tiếp rồi!
Nàng chơi chiêu “lùi một bước để tiến hai bước,” còn pha thêm cái mưu kế tình cảm khổ nhục nữa chứ!
Phía trước thì dùng lời nói như kể chuyện, bẫy hắn sập cái kế, ý đồ rõ ràng là muốn hắn lơ là cảnh giác, để sau lưng bung chiêu.
Kết quả thì hắn đúng là dính đòn!
Cái cô nha đầu ch/ết tiệt này tên gì mà hợp như in, Phượng Khê à? Thực ra phải gọi là… Khe hở mới đúng!
Chỉ có điều khe hở này nàng chui được vào thì mới gọi là ngon!
Không có lỗ hổng, thì không thể lọt!