518. Chớ cue, cảm ơn!
Thái Ngũ trưởng lão sặc sụa hơn nửa ngày, đến mức nước mắt chảy ròng ròng.
Mọi : “……”
Thật sự thể nào đồng cảm nổi, cứ như mỗi họ cũng dắt mũi xoay vòng đó.
mà Thái Ngũ trưởng lão chẳng chút xíu xiu nào bất mãn với Phượng Khê, ngược còn cảm thấy, con bé quá !
Huyết Phệ Hoàn từng mấy sư phụ của là đồ ngốc, đầu óc nếp nhăn, mà cuối cùng thì ? Không cũng một tiểu nha đầu dắt mũi chạy vòng vòng đấy thôi?!
Đồ bảo bối của chẳng khác nào … báo thù cho sư phụ còn gì!
Còn chuyện đồ bảo bối là Nhân tộc Ma tộc á? Trời đất, chuyện nhỏ như con thỏ mà!
Nghĩ , Nhân tộc gì ai lợi hại như , nên con bé mới tiếc nguy hiểm mạng sống mà mò đến tận Lang Ẩn Uyên xin bái sư, mặt thôi là đủ thấy thực lực của còn gì!
Tất nhiên, tất cả đều dựa hành động từ lúc con bé nhập đảo tới nay.
Con bé thật sự cống hiến cho Lang Ẩn Uyên, cho Ma tộc.
Cũng đủ để khiến khác tin rằng nó ác ý với Lang Ẩn Uyên Ma tộc.
Cho nên mới , nhân cách thiết lập quan trọng!
Thái Ngũ trưởng lão vỗ vỗ vai Phượng Khê, híp cả mắt:
“Bất quá chỉ là trò đùa nho nhỏ, gì mà lớn chuyện chứ!”
Bên cạnh, Vô Vi thất tử, đám vẫn im lặng cúi đầu chim cút, trợn tròn mắt: “……”
Nàng là Nhân tộc!
Nàng là Nhân tộc!!
NÀNG LÀ NHÂN TỘC!!!
Ông gọi đó là trò đùa nho nhỏ?! Không chuyện to tát?!
Tấm lòng ông là trời biên, là… trời tim phổi đây?!
Phượng Khê thì cũng ngờ Thái Ngũ trưởng lão dễ chuyện như , sớm thế thì cần gì chuẩn màn “cành mận chờ trừng phạt” gì cho cực?
Nàng lo lỡ vị thái thượng trưởng lão nào nổi hứng thật sự, đánh nàng một trận trò thì khổ!
Nên mới bày vẻ thành khẩn sám hối.
Chỉ cần thái độ là , mắc gì chịu đau da thịt?
Nàng thuận miệng thổi mấy câu cầu vồng cho Thái Ngũ trưởng lão, nào là khí độ lớn lao, tầm xa trông rộng, tâm thái cao thượng bla bla…
Kết quả lão toe toét, kéo nàng gặp Thái Thất trưởng lão.
Tuy rằng Thanh Diện và Tử Diện ưa , nhưng Thái Ngũ với Thái Thất là chỗ quen.
Vừa gặp mặt, Thái Ngũ trưởng lão hào hứng khoe tin động trời:
“Lão Thất , để một tin chấn động!
Tiểu Vô Ưu , chính là cái Nhân tộc Phượng Khê đó! Huyết Phệ Hoàn, cái lão trứng ngốc thế mà nhận ! Huynh xem, nổi mới lạ!”
Thái Thất trưởng lão: “……”
Từ nhỏ ông thấy Ngũ sư hợp để kế thừa mâm cơm sư phụ, lý do chỉ một, đầu óc !
Phượng Khê là Nhân tộc.
Vậy mà ông dám gọi đó là tin ?
Huyết Phệ Hoàn lừa là một chuyện, còn ông? Còn chúng ?
Không cũng con nha đầu xỏ mũi dắt hết ?!
Lại thấy lưng Phượng Khê vẫn còn đeo cây… tăm xỉa răng (tức là cành mận gai), má/u nóng càng sôi lên sùng sục!
Mặt lạnh như tiền quát lên:
“Phượng Khê, con thật to gan! Có tội ?!”
Phượng Khê lập tức nước mắt nước mũi ròng ròng:
“Sư phụ, con tội ! Tội con đáng ch/ém ngàn đ/ao, tội ác tày trời!
Con , thật sự tức giận!
Hay là đập ch/ết con cho xong, khỏi tức mà tổn thọ!”
Nhìn gương mặt nhỏ bé tội nghiệp đáng thương , Thái Ngũ trưởng lão lườm Thái Thất trưởng lão một cái rõ sắc:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-518.html.]
“Chỉ mới tính tình hẹp hòi như ! Tiểu Vô Ưu là Nhân tộc thì ? Nhân tộc cũng một cái mũi hai con mắt?
Nếu Nhân tộc Bắc Vực kết minh với Ma tộc chúng , thì con bé chính là sợi dây gắn kết hai bên!
Huynh đối với gắn kết mà cũng khó chịu, rốt cuộc là ý gì?!”
Thái Thất trưởng lão: “……”
Gắn kết? Còn thiếu điều là cầu nối hòa bình nữa thôi!
Cái ông Ngũ sư cái tật lắm: nếu ưa ai thì họ cho cả ma tinh cũng chê hại .
Còn nếu thích ai , cho dù … đánh rắm cũng thơm!
Mà hiện giờ, rõ ràng là trường hợp thứ hai.
Đừng Phượng Khê là Nhân tộc, dù là heo rừng tu luyện thành tinh, ông cũng khen là !
Lúc , tổ trợ giúp online việc.
Từ việc giảng đạo lý Vạn Niên Huyền Băng Tảo sinh sôi, tới việc long ngư bơi múa, từ việc Nhân tộc - Ma tộc hợp tác cho tới quá trình trưởng thành của Vô Vi thất tử…
Vô Vi thất tử âm thầm gặm dưa: Chớ cue, cảm ơn! ( thuật ngữ mạng: Đừng gọi tên tui, cảm ơn!)
Thái Thất trưởng lão bọn họ cho ù tai ong óc, cảm giác như cả trăm con ruồi đang vo ve quanh đầu!
Ông đành tự dỗ bản , còn tha cho đồ , oai gì nữa?
Ngẫm , hóa chính là tình lý trong cuộc!
editor: bemeobosua
Thế nên ông thở dài một tiếng:
“Được , lên ! Vi sư khi đó cũng chỉ là nóng giận nhất thời, chứ thật lòng trách phạt con.
Chỉ là gì cũng cẩn thận hơn, đừng hấp tấp như thế nữa, ?”
Phượng Khê ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ !”
Thái Ngũ trưởng lão bĩu môi: Hấp tấp cái gì? Nếu con bé tự khai, chắc đến ch/ết cũng nó là Nhân tộc!
Đã thu phục hai vị thái thượng trưởng lão, mấy còn cũng dễ xử thôi.
Chỉ còn mỗi Thái Nhất trưởng lão là đáng gờm nhất.
Bảy vị thái thượng trưởng lão, Thái Nhất là bản mặt nghiêm nhất.
Cho nên Phượng Khê gặp, tháo cành mận gai , đưa tới tận tay ông:
“Sư phụ, con phạm đại tội! Xin đánh ch/ết con !”
Thái Nhất trưởng lão: Đánh c/hết ngươi? Ngươi chắc ?
“Đừng trò! Con phạm tội gì?”
Phượng Khê nước mắt lã chã:
“Con là Nhân tộc… chính là cái kẻ bốc phét vô liêm sỉ Phượng Khê đó…”
Thái Nhất trưởng lão xong thì mặt biến sắc, ban đầu là thể tin nổi, đó thì nổi trận lôi đình:
“Con gì? Con là Nhân tộc? Vậy mà dám gạt bao lâu nay?!”
Trong cơn giận, ông chộp lấy cành mận gai từ tay Phượng Khê, nhưng còn kịp vung lên thì cành gãy vụn từng khúc!
Thái Nhất trưởng lão: “……”
Thật thì cho dù cành gãy cũng chả đánh nàng, vì phía Phượng Khê chắn .
Chính là Thái Ngũ trưởng lão .
“Sư , dạy mà nghiêm là của sư phụ, đánh thì đánh !”
Người khác cũng nhao nhao:
“Đánh !”
“Đánh !”
“Đánh nữa nè!”
……
Thái Nhất trưởng lão: “……”
Điên !
Cả đám đều điên hết !!!