Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 519
Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:00:49
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
519. Đây mà gọi là khiêm tốn hả?!
Thái Nhất trưởng lão tức tới mức mắt trợn trắng, tay run run chỉ vào đám Thái Ngũ trưởng lão:
“Các ngươi... các ngươi làm ta thất vọng quá thể rồi!
Chỉ một mình con bé Phượng Khê mà khiến các ngươi lú lẫn, trắng đen không phân, cả đám cút hết cho ta!”
Cả đám mặt mũi xám xịt, thi nhau lăn đi như chuột gặp mèo.
Không phải bọn họ nhát gan… mà là sợ lão già này tức quá thổ huyết thì mạng nhỏ của họ cũng bay theo!
Cái trán già kia gân xanh nổi cuồn cuộn, nhìn là biết giận không nhẹ.
Phượng Khê thấy thế mới gọi là phản ứng bình thường chứ! Chứ cái kiểu hai mươi mấy sư phụ nhà mình trước đó mà cũng cười hì hì theo trò, đúng là làm người ta lo lắng mà!
Bên này, bảy người Vô Vi thất tử, vẫn luôn trong trạng thái "xem kịch ăn dưa", lúc này ngược lại còn thấy… may mắn. May mà còn có một sư phụ giữ được tỉnh táo, không bị Phượng Khê xoay như chong chóng.
Sau đó, bọn họ nhận được tin nhắn từ Phượng Khê.
Ý chính là: hiện tại Thái Ngũ trưởng lão bọn ta bị đuổi khỏi Vô Vi thánh địa rồi, giờ chỉ có thể trông cậy vào các huynh!
Các huynh là thân sư huynh của muội, lúc này không xông pha, đợi khi nào nữa?
Nếu không chịu giúp, sau này muội chỉ nhận một mình các huynh làm sư phụ!
Vô Vi thất tử: “…”
Có một tiểu sư muội như Huyết Vô Ưu, đúng là… vừa là phúc vừa là họa!
Không dám không nghe lời, bọn họ đành cắn răng kéo nhau đi tìm Thái Nhất trưởng lão xin xỏ.
Kết quả: bị đuổi ra y chang.
Ơ mà, bị đuổi cũng tốt… ít ra không cần đối diện với lão tổ hổ báo ấy nữa.
Dù sao thì mọi người đều bị đuổi ra ngoài, ai cũng đừng mỉa ai làm gì.
Thái Nhất trưởng lão cứ tưởng tụi Thái Ngũ sẽ lũ lượt quay lại nhận sai, nào ngờ chờ mãi từ ngày này qua ngày khác, từ một đến hai đến ba… nháy mắt một tuần trôi qua, cũng chẳng thấy ma nào ló mặt tới xin xỏ.
Cứ như… tụi nó quên béng lão luôn rồi.
Nhịn không được nữa, lão vung thần thức quét ra ngoài xem bọn nó đang làm cái gì.
Và rồi…
Phát hiện Phượng Khê đang dắt nguyên một đoàn sư huynh sư tỷ ăn thịt nướng nhậu nhẹt ngoài trời!
Con bé còn đang thao thao bất tuyệt kể công trạng của mình ở Nhân tộc, tiện thể trình diễn "đại chiêu", mỗi lần ra chiêu là cả đám hô to gọi nhỏ như xem sân khấu.
Cuối cùng, nó còn múa thêm màn “ngự kiếm phi hành” kiểu… ảo thuật!
Mộc Kiếm nó sướng muốn lật ra rồi!
Bao nhiêu ngày khổ luyện, giờ cuối cùng cũng có đất dụng võ!
Nó bay vèo vèo, xoắn lượn kiểu cá chép hóa rồng, diều hâu quăng mồi, lợn rừng cạ gốc cây…
Phượng Khê may là buộc dây an toàn chắc như dán băng dính, không thì hôm nay khỏi phải nhặt xác.
Đám sư phụ nhìn mà mắt sáng như sao, miệng cười toe toét:
“Không hổ là đồ đệ ta, xem cái tư thế ngự kiếm kia! Tuyệt đối là phong cách độc nhất vô nhị!”
“Đúng thế! Ai ngờ được có thể nghĩ ra trò tự trói mình vào kiếm để bay cơ chứ? Thông minh phải gọi là bẩm sinh!”
“Các ngươi chỉ nhìn hình chưa thấy hồn, Vô Ưu nhà chúng ta là đứa cực kỳ hiếu thảo!
Nó rõ ràng có thể bay bình thường, nhưng lại chọn kiểu bay… có một không hai, chỉ để cho chúng ta cười vui. Ôi trời, con bé này đúng là hiếu tử chân chính!”
…
Tư Đồ Thú và mấy người yên lặng ngẩng đầu nhìn trời.
Tiểu sư muội mà có vả mấy ông một cái, mấy ông cũng sẽ vỗ tay khen “tay khỏe quá” mất thôi.
Thái Nhất trưởng lão nhìn màn đoàn tụ đầm ấm kia, trong lòng bỗng thấy chua xót kỳ lạ.
Nhưng bảo lão cúi đầu trước thì… mất mặt quá!
Rõ ràng lão không sai cơ mà? Sao phải là người chịu thua trước?!
May mà hôm sau, Phượng Khê đích thân dẫn đoàn tới tận cửa.
Lần này, nàng vác theo một bó cành mận gai sau lưng, bộ dạng thành khẩn như đi chịu tội.
“Sư phụ, lỗi là do đồ nhi! Người muốn phạt gì cứ ra tay!
Nếu người quất chưa đã, cứ rút kiếm đ.â.m con thủng lỗ như cái rổ cũng được!”
Thái Nhất trưởng lão: “…”
Ngươi còn thủng gì nữa? Giờ người ngươi chẳng phải đã rỗ chằng rỗ chịt rồi à?!
Lão thở dài, con bé này rõ ràng đang tạo cơ hội để lão xuống nước.
Trải qua bảy ngày cô đơn, cơn giận cũng tiêu bớt rồi.
Thật ra, trừ cái thân phận Nhân tộc ra, Phượng Khê chẳng có tật xấu nào để chê.
Nếu thật sự trục xuất sư môn… lão đau lòng lắm.
Cuối cùng lão xua tay:
“Chuyện cũ bỏ qua đi. Nhưng sau này không được thề bậy thề bạ, và tuyệt đối không được làm hại Lang Ẩn Uyên cùng Ma tộc.”
Phượng Khê gật như bổ củi: “Rồi ạ! Đệ tử thề ngay đây!”
“Ma Thần chứng giám, con – Huyết Vô Ưu, à không, Phượng Khê – tại đây phát thệ: Dù gặp chuyện gì, hoàn cảnh nào, cũng sẽ hiếu thuận với 24 vị sư phụ của con.
Nếu họ gặp nạn, dẫu vượt lửa băng sông, con cũng không lùi bước!
Nếu trái lời, xin hồn phi phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh!”
Cả đám sư phụ rưng rưng cảm động, đến mức quên bén vụ phải bắt nàng thề không làm hại Lang Ẩn Uyên với Ma tộc nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-519.html.]
Phượng Khê tất nhiên là cố ý.
editor: bemeobosua
Sư phụ thì nàng giữ, nhưng Lang Ẩn Uyên với Ma tộc… hừ, nhỡ có ai không có mắt mà động tới nàng, nhất là Ma Hoàng kia, nàng tuyệt không nhịn.
Đừng nói Ma tộc, ngay cả Nhân tộc động chạm tới, nàng cũng không ngại phản đòn.
Sau khi bộc lộ thân phận, Phượng Khê bắt đầu sắp xếp rời khỏi Lang Ẩn Uyên.
24 sư phụ dĩ nhiên luyến tiếc, người níu tay, kẻ níu áo.
Cuối cùng bị nàng năn nỉ gãy lưỡi mới chịu buông.
Tối trước ngày khởi hành, sân nhà Phượng Khê đông nghịt mấy chục ông già tay xách nải, mắt rưng rưng.
“Đồ nhi, con bên Ma tộc không thân thích, vi sư không yên tâm. Ta theo con về Huyết gia nhé!”
“Vô Ưu à, Ma Hoàng không phải dạng dễ chơi, để ta đi cùng con, có thể giúp áp chế khí thế của hắn.”
“Tiểu Vô Ưu tuy thông minh, nhưng vẫn còn nhiều thứ chưa học xong. Để ta đi theo dạy thêm.”
Phượng Khê: “…”
Ta cũng muốn dắt cả nhà mình đi trốn, nhưng Thái Nhất trưởng lão mà biết chắc lột da ta!
Quả nhiên, Thái Nhất trưởng lão xông tới rất đúng lúc!
Chửi cho cả đám một trận tan xác, mắng đến mức chẳng ai còn tâm trí đòi theo.
Lúc này, Sài lão đầu ngà ngà men bước ra:
“Để ta theo nàng về Huyết gia!”
24 sư phụ nghe xong thiếu điều phun nước miếng ch/ết ông ta.
Dắt một ông già nghiện rượu đi cùng?! Việc chưa thấy đâu, hỏng thì chắc chắn!
Ai ngờ Phượng Khê lại hí hửng gật đầu:
“Vậy nhờ Sài lão gia tử đi cùng con! Tuy tu vi không cao, tính tình cũng hơi... khó nói, nhưng dù sao cũng là đệ tử thân truyền lâu năm của Lang Ẩn Uyên chúng ta, kinh nghiệm phong phú!
Trước đây, Lang Ẩn thất phế thắng Vô Vi thất phế, đều nhờ ông ấy bày mưu tính kế.
Gặp Ma Hoàng, người như Sài lão gia tử vừa lì vừa… không sợ ch/ết, lại càng hợp!”
24 sư phụ: “…”
Chúng ta… thua cả một cái bình rượu di động?!
Biết vậy ngày thường cũng uống thêm vài chén rồi!
Sáng hôm sau, Phượng Khê dẫn theo Quân Văn và Sài lão đầu rời đi.
24 vị trưởng lão cùng Tư Đồ Thú đuổi tiễn tận ngoài kết giới.
Vì chưa đến ngày khai đảo định kỳ, họ chỉ có thể tiễn đến đây.
Hai mươi tư vị trưởng lão luân phiên dặn dò Phượng Khê, nói mãi nói mãi, nói suốt hai canh giờ mà vẫn chưa dứt.
Nam Cung trưởng lão và Đỗ phong chủ của Thiên Toàn phong cũng không quên dặn dò Quân Văn một phen.
Dù gì cũng là đại đồ đệ mà, tuy không thông minh bằng tiểu đồ đệ, không đáng yêu bằng tiểu đồ đệ, không lanh lợi bằng tiểu đồ đệ… nhưng nói gì thì nói cũng không thể bị bỏ rơi được.
Vạn phong chủ của Thiên Quyền phong và Thượng trưởng lão bên Luyện Khí Các thì quay sang căn dặn lão Sài tới tấp: "Nhớ kỹ, đừng để Phượng Khê gây chuyện đấy! Nếu không thì ta đánh gãy chân ch/ó của ngươi!"
Lão Sài: “……”
Nhưng nói gì thì nói, cuối cùng bọn họ vẫn đưa cho lão không ít pháp bảo phòng thân. Dù sao họ cũng luôn che chở sư đệ, bọn họ cũng sợ lão gặp nguy hiểm ngoài ý muốn.
Mục Uyển Uyển khóc như một cô nàng đào lệ trong thoại bản:
“Vô Ưu muội muội, sau khi muội thuyết phục Ma Hoàng rồi, có phải sẽ trở về Nhân tộc không? Vậy sau này chúng ta còn có cơ hội gặp lại không?”
Phượng Khê cười tít mắt:
“Đương nhiên là có chứ! Yên tâm đi, chẳng bao lâu nữa là gặp lại rồi!”
Lúc đến kỳ Thiên Khuyết Minh mở cửa, các huynh tỷ muội đều sẽ tụ hội, lúc đó nhất định gặp lại thôi.
Dạ Tuân là người trầm lặng, chẳng nói lời nào, chỉ lặng lẽ chuyển cho Phượng Khê hai trăm vạn ma tinh.
Phượng Khê lập tức cảm thấy Dạ Tuân thật sự anh tuấn ngời ngời, khí chất đầy mị lực!
Tỏa ra sức hấp dẫn… của tiền tài từ trong ra ngoài!
Tư Đồ Thú với Đào Song Lâm nhìn mà không chịu nổi, trong lòng vừa cay vừa chua, thậm chí có chút cảm giác mình… phạm tiện.
Rõ ràng khi nha đầu thúi này còn ở đây, ngay cả sư phụ cũng thiên vị nàng, họ bị lơ đẹp không thương tiếc. Lẽ ra nàng đi rồi thì phải mừng mới đúng.
Thế mà không hiểu sao trong lòng cứ nghẹn nghẹn, khó chịu như bị nhét một hòn đá!
Vô Vi thất tử thì khá hơn một chút, dù sao thời gian họ ở chung với Phượng Khê cũng không dài.
Nhưng lòng cũng thấy vắng vẻ lạ thường.
Mọi người còn định tiễn thêm một đoạn, thậm chí muốn đưa Phượng Khê ra tận bờ biển.
Phượng Khê bèn cười tươi rói, phất tay nói:
“Tiễn quân ngàn dặm rồi cũng phải chia tay. Mọi người dừng bước ở đây thôi! Hơn nữa, tính ta vốn kín tiếng, không cần long trọng quá vậy đâu!”
Dứt lời, nàng quỳ xuống trước mặt hai mươi tư vị trưởng lão, thành kính dập đầu ba cái, sau đó mới đứng dậy.
Chỉ nghe một tiếng hô to vang lên!
Ngay lập tức, phía trước sóng lớn cuồn cuộn nổi lên!
Ngư Lạc Cuồng Bạo dẫn theo đại quân Hải Xà rầm rập kéo đến!
Phượng Khê nhẹ nhàng ngồi lên lưng Ngư Lạc Cuồng Bạo, tay nhỏ vung lên:
“Xuất phát!”
Hai mươi tư vị trưởng lão: Đây mà gọi là kín tiếng hả???