Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 520
Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:00:51
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
520. Các vị, đã lâu không gặp
Phượng Khê làm vậy chẳng phải vì sĩ diện hão huyền, mà là… tạo thế. Gió to thì mới dễ giở tiểu xảo.
Trên đời này, kẻ cầm quyền chẳng ai không đa nghi, Lang Ẩn Uyên tuy ở ẩn nơi đây, nhưng Ma Hoàng sao có thể yên tâm cho nổi? Không phái người giám sát mới là lạ!
Nàng chính là muốn để lão thấy: đồ đệ của Lang Ẩn Uyên đây, khí thế ra sao, điệu bộ thế nào!
Nếu chẳng phải thân phận đảo chủ chưa thể công khai, nàng còn có thể chơi lớn hơn nữa cơ!
Lúc này trời vừa rạng sáng, mấy ngư dân chuẩn bị ra khơi đánh cá, bỗng trông thấy phía xa sóng lớn ngập trời, rồi thì…một con thủy quái to đùng trồi lên mặt nước!
Trên đầu nó, một cô nương áo tím đứng thẳng khoanh tay, dáng vẻ kiêu ngạo tựa như nữ chính bước ra từ thoại bản!
Ngay sau đó, hàng loạt hải thú Hóa Thần khác cũng lần lượt nổi lên từ biển khơi, con nào con nấy khí thế rúng động lòng người, khiến ngư dân run rẩy như cầy sấy.
“Trời ơi, toàn là hải thú Hóa Thần! Cô nương kia nhất định là đại nhân vật!”
“Còn phải nói! Người thường ai dám đứng trên đầu Hóa Thần hải thú?!”
“Chưa kể, ngươi có nhìn thấy không? Sau lưng nàng còn mang theo một lão một trẻ làm hạ nhân kia kìa, có khi nào là Hải vương của Trăng Non Chi Hải?!”
“Chuẩn rồi! Nhất định là Hải vương!”
……
Mấy ngư dân vội quỳ rạp trên boong thuyền, cùng nhau hô to:
“Bái kiến Hải vương đại nhân!”
Phượng Khê: “……”
Cái danh này sao nghe nó… kỳ kỳ?
Sao không gọi ta là Hải Thần cho oách?
Cứ phải là Hải vương á?
Nghe cứ như là… phong lưu đa tình vậy trời?!
Nhưng mà thôi, danh hiệu "Hải vương" ở đảo này chắc cũng có chút m.á.u mặt. Vậy nên nàng khẽ nói:
“Miễn lễ!”
Đám ngư dân dù đứng lên rồi, nhưng dưới áp lực của bầy Hải Xà sau lưng vẫn không dám ngẩng đầu, im thin thít như ve mùa đông.
Sài lão đầu và Quân Văn đứng sau: “……”
Thế là nàng lăn xả ra được cái danh Hải vương thật luôn?!
Nàng có làm gì đâu chứ?!
Quân Văn còn bình tĩnh, chứ miệng Sài lão đầu thì méo như cái gáo múc nước!
Nàng là Hải vương, thế thì lão là cái gì?
Hải vương… gia gia chắc?!
Đúng lúc này, trên người Phượng Khê lóe lên hào quang lấp lánh.
Sài lão đầu: ???!!!
Ma Thần chúc phúc?!
Ta bảo sao lại được chúc phúc!
Hóa ra là nhờ cái danh Hải vương vớ bẫm kia?!
Biết vậy lão cũng giành mà giả mạo một phát cho rồi!
Không ngờ, từ lúc đám ngư dân tin nàng là Hải vương, Phượng Khê đã âm thầm hấp thu không ít tín ngưỡng chi lực.
Thế nên, Ma Thần mới ban phúc.
Mà Ma Thần phúc xong… cũng tranh thủ húp ké ít điểm tín ngưỡng, gọi là trích phần trăm!
Đương nhiên, mấy chuyện này Sài lão đầu đâu có biết.
Phượng Khê càng không rõ. Nàng đang… phê tới bến!
Tuy không thể giúp nàng hồi linh lực kết đan, nhưng có được Ma Thần chúc phúc thì chắc chắn là chuyện tốt rồi!
Thấy cảnh này, đám ngư dân lại càng cung kính quỳ lạy, giọng gọi “Hải vương” vang lên như sóng dội.
Phượng Khê nhân tiện lại thu thêm một đợt tín ngưỡng chi lực.
Ma Thần ở đâu đó cũng ung dung mà… chia lời nhuận bút.
Phượng Khê ngồi xuống điều tức một lát rồi mới lên bờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-520.html.]
Nàng không cho Ngư Lạc Cuồng Bạo và đại quân Hải Xà hộ tống, mà thu hết vào túi ma thú.
Nếu Ma Hoàng còn biết điều thì không nói làm gì, chứ nếu định giở trò sau lưng, nàng sẵn sàng thả bầy thủy quái vào Vô Tận chi hải, cho cả biển long trời lở đất!
Tất nhiên, đó là hạ sách, có thể không dùng thì tốt nhất đừng dùng.
Phượng Khê không vội hồi đô thành, mà ghé qua thị trấn gần đó.
Nơi nào nàng đặt chân đến, nơi ấy lập tức quỳ rạp bái kiến, “Hải vương! Hải vương!” vang không ngớt bên tai.
Tuy Phượng Khê thấy cái danh Hải vương này không hợp với nàng lắm, nhưng cái khí thế, cái bối cảnh ấy, phải nói là nàng cực kỳ khoái!
Sài lão đầu chỉ biết cạn lời.
Cũng may bờ biển ít người, chứ nếu đông dân cư, chưa chắc đã cần gặp Ma Hoàng, cái danh Hải vương này của nha đầu kia đã đủ sức ngang hàng với hắn rồi!
Phượng Khê mua ít lễ vật ở chợ. Dù mấy tiểu thương cứ nhất quyết tặng không, nàng vẫn trả tiền sòng phẳng.
Không chỉ trả, còn cho thêm!
editor: bemeobosua
Kết quả, tiếng “Hải vương” lại vang vọng gấp bội!
Sài lão đầu hừ lạnh trong bụng: “Nha đầu ch/ết tiệt! Chỉ giỏi dùng mấy chiêu mua lòng người, cũng chỉ có vậy thôi!”
Kệ lão! Phượng Khê lại tích góp thêm một đợt hảo cảm từ dân chúng.
Xong xuôi, nàng triệu hồi tàu bay, đưa theo Sài lão đầu và Quân Văn thẳng hướng đô thành!
Tàu bay ở đâu ra ư? Dễ ợt, 24 sư phụ lễ tặng!
Hiện tại nàng nghèo tới mức… chỉ còn lại toàn bảo vật!
Túi trữ vật đầy như kho báu!
Thế mới nói, có nhiều sư phụ vẫn là có lợi, lúc cần có thể kéo đi đánh nhau, lúc rảnh lại có thể… phát tài!
Chờ về tới đô thành, nàng còn tính tổ chức tiệc bái sư, mỗi sư phụ làm một lần, một lần thu một phong bì!
Đảm bảo vét sạch ba tấc đất của cả thành luôn!
Trên đường không nói chuyện gì đặc biệt, đến khi tàu bay đáp xuống ngoài thành.
Trước cổng, đèn hoa rực rỡ, Ma Hoàng, Tả Hữu Hộ Pháp cùng bá quan văn võ đều đứng chờ.
Bởi vì họ nhận được tin, đặc sứ của Lang Ẩn Uyên sẽ đến viếng đô thành.
Dù danh nghĩa Ma Hoàng đứng đầu, nhưng ai dám đắc tội với Lang Ẩn Uyên?!
Đương nhiên phải nghênh đón cho long trọng rồi!
Ba vị trưởng lão của Huyết gia cũng đều có mặt. Huyết Thiên Tuyệt đứng ngồi không yên.
Lang Ẩn Uyên xưa nay ít quan tâm chuyện bên ngoài, sao nay lại cử đặc sứ đến? Chẳng lẽ là do con nha đầu Phượng Khê kia chọc ra chuyện?!
Từ ngày nàng nhập Lang Ẩn Uyên là hoàn toàn bặt vô âm tín, Huyết Thiên Tuyệt đêm nào cũng thấp thỏm, sợ nàng bị phát hiện là Nhân tộc, kéo cả Huyết gia xuống nước.
Nói thật, hắn ch/ết thì không sao, chỉ sợ liên lụy cả Huyết tộc, mà Phượng Khê lại đang đội cái danh “Thánh cô” Huyết Ma tộc!
Lỡ như Lang Ẩn Uyên hiểu lầm Huyết tộc cấu kết Nhân tộc thì nguy!
Nghĩ tới đây, hắn hối không kịp!
Nhưng mà, nghĩ đến có thêm đứa cháu gái hiểu chuyện như vậy, lại thấy mạo hiểm cũng đáng.
Tất nhiên, với thân phận thật của hắn, ngoài mặt vẫn phải gọi Phượng Khê một tiếng “Cao tổ cô nãi nãi” mới đúng vai vế.
Tất cả cũng vì cái tổ tông Huyết Phệ Hoàn kia không đáng tin, bắt mọi người phải vượt bối phận mà gọi cháu gái!
Nếu không phải Phượng Khê thức thời, đồng ý cho gọi là Thánh cô, mấy người này làm sao mà gọi nổi từ đó ra miệng?!
Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão cũng nơm nớp lo âu.
Tuy không biết thân phận Nhân tộc của Phượng Khê, nhưng hồi trước lúc chia tay, Huyết Vô Ưu và Huyết An Phương có vô tình đắc tội người của Lang Ẩn Uyên, lần này chắc khó mà yên thân!
Không chừng, đặc sứ tới là tiện tay mang theo "lệnh trừng phạt"!
Đang nghĩ ngợi lung tung, tàu bay chậm rãi hạ cánh.
Khoang vừa mở, hai hàng rối hình người lập tức phân ra đứng hai bên.
Tiếp đó là một tiếng hô vang từ trong khoang:
“Đặc sứ Lang Ẩn Uyên giá lâm!”
Tất cả vội nín thở, đồng loạt cúi đầu hành lễ.
Rồi thì…một thiếu nữ áo tím chậm rãi bước ra, mỉm cười nhàn nhạt:
“Các vị, đã lâu không gặp.”