Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 521
Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:00:54
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
521. Không chừng Phượng Khê tèo rồi cũng nên!
Suýt chút nữa Huyết Thiên Tuyệt đã quỳ rạp dưới đất rồi!
Ấy khoan đã... cái tên này nghe quen quen. Không phải là cái cô cháu gái không thân chẳng quen gì với hắn ta sao?!
Sao giờ tự dưng biến thành đặc sứ của Lang Ẩn Uyên vậy trời?!
Không phải nửa năm trước còn là đứa bất tài nổi tiếng, nghe nói bị đuổi khỏi tông môn, lưu lạc khắp nơi à? Giờ trở thành đặc sứ rồi hả?
Lang Ẩn Uyên thiếu người dữ vậy sao?!
Nhị trưởng lão với tam trưởng lão cũng ngớ ra như bò đội nón, mắt chữ A mồm chữ O.
Chưa bàn đến chuyện cũ hồi ở Thượng Đảo, điều quan trọng là Lang Ẩn Uyên nổi tiếng ghét hoàng tộc với quý tộc, Huyết Vô Ưu nhà ngươi làm sao chui được vào cái ghế đặc sứ?
Đúng lúc này, Sài lão đầu với Quân Văn cũng bước ra, ngoan ngoãn đi theo sau Phượng Khê.
Huyết Thiên Tuyệt vừa nhìn thấy Quân Văn thì suýt nữa thì nghẹn thở. Gì chứ cái thằng ngốc chỉ giỏi mặc áo bào lòe loẹt này cũng đòi đi theo ké fame?!
Phượng Khê rốt cuộc làm nên chuyện tày đình gì vậy?!
Nhưng mà khi ánh mắt hắn rơi lên người Sài lão đầu, lại thấy... hụt hẫng toàn tập.
Ông này đầu tóc như tổ quạ, áo quần nhăn nhúm như giẻ lau, tay còn xách theo bầu rượu to đùng, nhìn qua đã biết là lão tửu q/uỷ chuyên quét rượu đầu hẻm!
Lang Ẩn Uyên cho người như vậy ra mặt thiệt hả?
Đám người ba tên Huyết gia đã kinh ngạc, mà mấy vị xung quanh cũng hết hồn không kém.
Nhưng lúc này, Phượng Khê đã bước xuống cầu thang, bọn họ cũng đành đè nghi ngờ xuống đáy lòng, miễn cưỡng ra nghênh tiếp.
Tả hộ pháp Lệ Nam Thực với Hữu hộ pháp Cổ Hận Xuyên dù trong lòng thầm mắng Lang Ẩn Uyên chắc bị sét đánh nên mới cho Huyết Vô Ưu làm đặc sứ, nhưng mặt mũi vẫn tỏ ra hết sức cung kính.
Phượng Khê cũng đáp lễ lịch sự, nhưng từng cử chỉ giơ tay nhấc chân đều toát ra vài phần kiêu ngạo, làm hai người hộ pháp đều có chung một ý nghĩ:
“Con nhóc vàng hoe kia, kiêu ngạo cái q/uỷ gì vậy?!”
Chẳng biết nhà ngươi sao chui được lên ghế đặc sứ, tám phần là bị Lang Ẩn Uyên xui đi làm bia đỡ đạn thôi!
Mới rời đi có nửa năm, chắc đến tên mấy vị trưởng lão còn chưa nhớ nổi!
Lệ Nam Thực nuốt cục tức xuống, cười gượng:
“Đặc sứ, Ma Hoàng bệ hạ đang đợi ở đại điện, mời đi theo cho tiện.”
Phượng Khê gật đầu, rồi lên ngồi lên xe liễn bọn họ đã chuẩn bị để đi vào hoàng cung.
Còn Sài lão đầu với Quân Văn thì khỏi mơ, không đủ đẳng cấp ngồi xe, chỉ có thể lóc cóc cuốc bộ.
Dù vậy, hai người vẫn được khối người tới bắt chuyện làm quen, tuy nghe có vẻ khách sáo nhưng đều là nịnh nọt lộ liễu.
Tiếc là, Quân Văn chỉ giỏi cười ngơ ngác, hỏi ba câu thì hết hai câu trả lời: "Không biết", còn Sài lão đầu thì toàn trả lời lạc đề, kiểu "chân giò heo có bao nhiêu lông".
Mọi người nói khô cả họng cũng chẳng moi ra được tin gì.
Lúc này, Phượng Khê đang ngồi trong xe liễn thì bất ngờ vén rèm lên, rồi... bước xuống luôn!
Lệ Nam Thực hốt hoảng:
“Đặc sứ! Giờ còn xa mới tới hoàng cung đó!”
Phượng Khê phẩy nhẹ mái tóc lòa xòa trước trán:
“Ta biết, nhưng ngồi trong xe ngột ngạt quá, ta xuống đi dạo cho mát.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-521.html.]
Lệ Nam Thực thấy nàng vuốt tóc có chút… màu mè, nhưng không dám nói nửa lời.
Chớp mắt không để ý, Phượng Khê đã vòng ra ngoài đường, tươi cười bắt tay từng người dân Ma tộc bên đường.
Các bá tánh phấn khích như vừa được phát đường miễn phí!
Trời ơi! Họ được sờ vào tay đặc sứ Lang Ẩn Uyên thật rồi sao?!
Đây đâu phải tay, đây là niềm tin! Là tín ngưỡng! Là giấc mơ đã chạm tới thật rồi!
Vì quá sung sướng, có vài người còn xỉu tại chỗ!
Dân tình quá đông, bắt đầu chen lấn, cả con đường náo loạn lên.
Lệ Nam Thực với Cổ Hận Xuyên cuống cuồng chạy đi giữ trật tự, nhưng Phượng Khê chỉ vẫy tay cười tươi rói:
“Dân Ma tộc nhà ta vốn đã tự giác, cần chi phải giữ trật tự! Ai nấy cứ xếp hàng đều là được!”
Vừa dứt lời, nàng nghiêng người chỉ tay sang hai bên. Đám dân chúng lập tức tự động đứng ngay ngắn theo hai hàng, ai nấy đỏ mặt, cảm động hét vang:
“Đặc sứ đại nhân nói đúng lắm!”
“Chúng ta đều tự giác cả!”
“Không cần ai bảo, vẫn có trật tự!”
…
Lệ Nam Thực và Cổ Hận Xuyên: “……”
Cô nương này đúng là biết cách dắt mũi dân chúng thật đấy. Mới ló mặt ra chưa bao lâu, đã lôi kéo được bao nhiêu người ủng hộ.
Chẳng lẽ nhờ vậy mà nàng được chọn làm đặc sứ?
Sài lão đầu tu một ngụm rượu, trong lòng thầm rủa: “Cái gì mà 'dân Ma tộc nhà ta'?! Ngươi là người hay ma tự mình còn không biết à?!”
Đúng là kỳ lạ, chiêu trò thu mua lòng dân của con nhóc này chỗ nào dùng cũng trơn tru như bôi mỡ, duy có sân khấu chính kịch là chẳng bao giờ đi ngang.
Hai vị hộ pháp cảm thấy để nàng tiếp tục “tấu hài” thế này là không ổn, bèn kiếm chuyện lôi kéo sự chú ý về lại phía họ.
Lệ Nam Thực cười híp mắt:
“Đặc sứ, gần đây Nhân tộc bên kia cũng có nhiều chuyện lắm nha. Đặc biệt là cái tên Phượng Khê của Huyền Thiên Tông đó!
Nghe nói bế quan hơn nửa năm rồi mà còn chưa ló mặt. Nhiều người bảo chắc là tẩu hỏa nhập ma, xấu hổ quá không dám ra!”
Cổ Hận Xuyên phụ họa:
“Còn cái tên Quân Văn kia nữa! Cặp bài trùng thùng cơm!”
Phượng Khê gật gù:
“Tả hộ pháp nói chí phải! Phượng Khê ấy à, đúng là đồ ngốc chính hiệu! Không chỉ tẩu hỏa nhập ma, không chừng đã phun khói mà thành tro luôn rồi!
Huyền Thiên Tông còn đang ở đó đóng kịch cho thiên hạ xem nữa kìa!”
Mấy người nghe vậy cười bò lăn bò càng.
Trong đám đông, Huyết Thiên Tuyệt cứng đờ cả mặt: “……”
Mấy người cười cái rắm gì?!
Nàng chính là Phượng Khê đó!!
Còn "đã phun khói" cái đầu các ngươi! Người ta bây giờ thành đặc sứ Lang Ẩn Uyên rồi kìa!!
Hắn liếc sang thấy cả nhị trưởng lão với tam trưởng lão cũng đang gật gù cười trừ, bỗng thấy mọi người trong thiên hạ đều say, chỉ mỗi hắn tỉnh, trong lòng chua như nước dưa muối quá đát.