Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 522

Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:00:56
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

522. Có thể thấy ta bị ghét đến cỡ nào rồi nha!

Huyết Thiên Tuyệt tuy đã lâu không gặp lại Phượng Khê, nhưng đối với vị cháu gái không chung huyết thống này vẫn hết mực quý trọng.

Nhìn cái miệng nhỏ xíu kia của nàng nói chuyện lanh lẹ như thế, càng nhìn càng thấy dễ thương.

editor: bemeobosua

Cả đời này, có lẽ chuyện hối hận nhất của hắn chính là tự tay dẫn sói về nhà.

Nhưng hắn cũng chẳng thấy bản thân làm gì sai, dù sao từ tổ tiên nhà họ Huyết cho đến Ma Thần đều ban phúc cho Phượng Khê cả.

Bọn họ còn chẳng quan tâm nàng là Nhân tộc, hắn sợ cái gì chứ?!

Chỉ là… hắn vẫn cứ thấy thắc mắc mãi: Phượng Khê làm sao mà trở thành đặc sứ của Lang Ẩn Uyên được?

Lần này nàng tới rốt cuộc là vì chuyện gì?

Cuối cùng, đoàn người đã tới đại điện Ma Hoàng cung.

Ma Hoàng ngồi ngay ngắn trên bảo tọa, giữa chân mày lộ rõ vẻ nham hiểm và hung tàn.

Mọi chuyện Phượng Khê làm từ lúc rời Lang Ẩn Uyên ra sao, hắn đều đã nghe báo lại.

Trong mắt hắn, Phượng Khê nhất định là con d.a.o mà Lang Ẩn Uyên phái tới, chứ bằng vào nàng mà điều khiển được cả đại quân hải thú sao?

Đùa nhau đấy à?!

Lang Ẩn Uyên rốt cuộc đang toan tính điều gì?

Lẽ nào ở ẩn lâu ngày rồi, nay định ra mặt can thiệp chuyện Ma tộc?

Nghĩ đến đây, hắn bèn cười nói:

“Đặc sứ từ xa tới, cực khổ rồi, mời ngồi!”

Vậy là, Phượng Khê oai phong ngồi xuống một chiếc ghế.

Những người khác? Chỉ được phép đứng xem.

Sài lão đầu thấy vậy, tức muốn hộc m/áu, thầm mắng: “Lần này đúng là không đáng chút nào! Cái nha đầu ch/ết tiệt này lại thành lá xanh đỡ đỏ!”

Ma Hoàng xã giao vài câu, sau đó hỏi:

“Đặc sứ, lần này tới, có điều gì chỉ dạy?”

Phượng Khê cười tủm tỉm:

“Chỉ dạy thì không dám, chỉ là có đôi lời chân tình xin được bẩm báo.

Hiện giờ Nhân tộc Nam Vực đang ngóc đầu trỗi dậy, nếu Ma tộc chúng ta còn cứ mãi gây gổ với Nhân tộc Bắc Vực, chỉ e sẽ bị Nam Vực nhân cơ hội ngư ông đắc lợi.

Bởi vậy, Lang Ẩn Uyên chúng ta đề nghị: tốt nhất nên ký lại một hiệp ước hòa hảo với Nhân tộc Bắc Vực, cùng nhau đối phó thế lực Nam Vực.”

Ma Hoàng gật gù:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-522.html.]

“Lời này cũng có lý. Có điều Nhân tộc Bắc Vực xưa nay quỷ quyệt thành thói, chẳng phải hạng đáng tin cậy.

Không nói đâu xa, chỉ riêng con tiện nhân Phượng Khê kia phá hỏng quan hệ giữa chúng ta với Yếm tộc, đã đủ khiến người ta giận điên rồi!

Việc này cần bàn kỹ hơn.”

Phượng Khê thầm cảm khái trong lòng: Ta đã đi Lang Ẩn Uyên bao lâu rồi, không ngờ giang hồ vẫn còn truyền thuyết về ta.

Mới nói chuyện chưa được bao lâu mà tên ta đã được nhắc tới hai lần!

Có thể thấy ta bị… người Ma tộc hận đến cỡ nào!

Không đúng, phải là... "chiêu ma hận".

Phượng Khê không hề ép Ma Hoàng phải tỏ thái độ ngay, mà chỉ mỉm cười lấy ra một thiếp mời màu vàng, nhờ người dâng lên cho Ma Hoàng.

Ma Hoàng mở ra xem, liền tỏ ra kinh ngạc:

“Không ngờ đặc sứ còn trẻ như vậy, lại là đệ tử thân truyền của Tử trưởng lão Luyện Đan Các Lang Ẩn Uyên! Đúng là anh hùng xuất thiếu niên!

Yến tiệc bái sư lần này, dù trẫm không đến được, cũng phải gửi một phần đại lễ!”

Phượng Khê vẫn cười tươi, lễ phép cảm ơn.

Phía sau nàng, Sài lão đầu lại thầm nghĩ:

“Một phần đại lễ? Ngươi cứ chờ đấy!

Cái nha đầu c.h.ế.t tiệt này chuẩn bị vơ vét tới hai mươi bốn món lễ! Có khi quét sạch nửa cái Ma Hoàng cung của ngươi cũng nên!”

Nói xong chuyện chính, Ma Hoàng sai người dọn tiệc tẩy trần cho Phượng Khê.

Phượng Khê rút kinh nghiệm từ lần trước, dù rượu này nồng độ rất nhẹ, nàng vẫn không uống một giọt.

Ngược lại, Sài lão đầu lại ngồi đó tự rót tự uống, còn lén giấu luôn một vò mang đi!

Cuối tiệc, hắn còn mặt dày đòi thêm mười bình nữa bỏ vào nhẫn trữ vật.

Ma Hoàng lạnh lùng nhìn, trong lòng hừ lạnh:

“Cái tên Sài Bất Nghi này quả thật giống như trong lời đồn, mê rượu như mạng, chẳng làm được trò trống gì!”

Lang Ẩn Uyên cử ba người này đến, rốt cuộc trong hồ lô là bán thuốc gì?

Chẳng lẽ là vì… ba đứa bọn họ đều là phế vật nhất?

Ma Hoàng nghĩ hoài không ra, đúng lúc này, tộc trưởng Ảnh Ma tộc, Ứng Hoàn, cười như không cười, lên tiếng:

“Đặc sứ đã là đệ tử đích truyền của Tử trưởng lão, chắc hẳn cũng có chút bản lĩnh luyện đan nhỉ?

Vừa hay, cháu trai ta, Ứng Phi Càn, cũng có chút thiên phú luyện đan. Hay là… hai người các ngươi so thử một trận?”

Phượng Khê nghe vậy thì hơi cứng mặt, ho nhẹ hai tiếng:

“Không cần đâu? Với lại… mỗi lần ta thi đấu thì tiền cược hơi cao. Toàn từ mấy vạn ma tinh trở lên…

Thôi, bỏ đi, đừng so thì hơn.”

Loading...