Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 526
Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:01:06
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
526. Lễ này... thật sự quá nặng tay rồi đó!
Vừa bước vào trong, mọi người đã vây quanh Phượng Khê ríu rít hỏi han.
Nào là "Thánh cô dài thánh cô ngắn", người thì bưng trà rót nước, người thì lột hạt dưa, có người gọt hoa quả, còn có cả người cầm quạt phe phẩy. Phục vụ tận tình, không sót một chi tiết nào.
Sài lão đầu đứng bên, nhìn mà lòng chua như dấm.
Luận về vai vế, cả Ma tộc này ai cao hơn lão chứ? Ấy vậy mà từ trước đến giờ, lão có bao giờ được đãi ngộ như vậy đâu?!
Cái nha đầu c/hết tiệt kia vậy mà lại được hưởng! Hừ!
Phượng Khê hàn huyên một lúc rồi để mọi người giải tán, chỉ giữ lại Tộc trưởng Huyết tộc cùng ba vị trưởng lão hộ pháp.
Đám Huyết tộc trưởng này thật ra đã sắp nhịn không nổi nữa rồi, vừa thấy người khác đi hết, lập tức nhào vào hỏi:
“Thánh cô, ngươi sao lại thành đặc sứ của Lang Ẩn Uyên vậy?!”
Phượng Khê thở dài não nề: “Ta cũng đâu có muốn làm cái chức đặc sứ rách nát này đâu, vừa mệt lại chẳng được lợi gì, toàn là việc khổ sai.”
“Nhưng mà không còn cách nào khác, ta từ chối không được!”
Mấy vị trưởng lão: “…”
Nếu không phải bối phận ngươi cao, ta phun cho tràn mặt nước bọt rồi đấy!
Tộc trưởng ho khan một tiếng, nghiêm túc hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Phượng Khê uống ngụm trà, thong thả nói:
“Chủ yếu là các sư phụ ta hết lòng tiến cử, ép ta phải nhận chức này thôi.”
Tộc trưởng Huyết tộc nhíu mày: “Các sư phụ? Không phải ngươi bái Tử trưởng lão làm thầy sao? Còn có sư phụ khác à?”
Phượng Khê gật đầu: “Có chứ. Cho các ngươi đoán thử xem ta đã bái bao nhiêu sư phụ ở Lang Ẩn Uyên rồi? Gợi ý nhỏ nè, thấp nhất cũng là trưởng lão đó!”
Ba người đồng loạt biến sắc.
Trưởng lão đã là thấp nhất?! Vậy còn có bậc cao hơn… chẳng phải là các phong chủ?!
Này… có thể sao?! Ai chẳng biết Lang Ẩn Uyên rất kỵ huân quý hoàng tộc, đến trưởng lão còn khó bái, chứ đừng nói phong chủ!
Tam trưởng lão nóng tính, lập tức nói: “Không lẽ là ba người?”
Phượng Khê lắc đầu: “Ít rồi.”
Nhị trưởng lão giơ năm ngón tay: “Năm?”
Phượng Khê vẫn lắc đầu.
Tộc trưởng do dự, ngón tay run run: “Tám? Tám người?”
Phượng Khê phì cười: “Các ngươi mở rộng trí tưởng tượng thêm chút đi!”
Huyết Thiên Tuyệt hoảng hốt: “Chẳng lẽ… mười lăm?!”
Phượng Khê cười tươi như hoa: “Tiếp tục đoán~”
Huyết Thiên Tuyệt suýt thì nghẹn họng.
Mười lăm mà còn là chưa đủ?! Cái này là bái sư hay đi mở đại lý thế?!
Sài lão đầu rốt cuộc nhịn không nổi, quát: “Đừng có vòng vo! Không phải là hai mươi tư người sao?! Nói thẳng ra không được à?!”
Phượng Khê liếc hắn: “To gan! Lắm mồm! Ngươi quên thân phận mình rồi à? Dám ăn nói với ta kiểu đó?!”
Sài lão đầu: “…”
Nghiện vai rồi phải không?! Quá đáng!
Thôi được, ai kêu thân phận ta không tiện công khai đâu chứ.
Đành cắn răng ngậm miệng chịu trận.
editor: bemeobosua
Nhưng rất nhanh, lão lại nhớ ra một điều, tuy thân phận thật không thể tiết lộ, nhưng lão là sư đệ của Vạn phong chủ và Thượng trưởng lão! Nghĩa là… sư thúc của nha đầu ch/ết tiệt này!
Vậy mà nàng dám quát lão?
Đúng lúc đó, Phượng Khê bình thản nói tiếp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-526.html.]
“Sư thúc à, tuy người là trưởng bối, nhưng công vụ thì phải rõ ràng. Con là đặc sứ, người là tuỳ tùng, quy củ cần giữ vẫn phải giữ. Không phải vì con, mà là vì mặt mũi của Lang Ẩn Uyên. Mong người thông cảm.”
Sài lão đầu: “…”
Lời hay lời xấu đều để ngươi nói hết, mệt không?
Mấy vị Huyết tộc trưởng chẳng để ý gì đến đối thoại giữa hai người, cả đám đều bị cái số “hai mươi tư” làm cho đơ người!
Hai mươi tư! Đây là bái sư hay gom đủ 24 tiết trời?!
Hồi lâu sau, tộc trưởng run giọng hỏi: “Vậy... những vị sư phụ đó đều là thân phận gì?”
Phượng Khê cười nhẹ như gió thoảng: “À, cũng không phải gì quá ghê gớm đâu. Có mười vị là trưởng lão, bảy vị là phong chủ, còn lại là… bảy vị Thái thượng trưởng lão.”
Cả phòng: “…”
Trời xanh chứng giám!
Người khác xin mãi chưa chắc được một trưởng lão nhận, còn nàng thì bái nguyên cả ban giám hiệu!
Phượng Khê tiếp tục kể: “Thật ra ta cũng đâu muốn bái nhiều như vậy. Chơi vui thì bái hai ba người là đủ rồi, ai ngờ mấy vị kia khóc lóc năn nỉ, ta mềm lòng mới đồng ý. Lúc ta rời Lang Ẩn Uyên, họ khóc đến độ tưởng chừng sập luôn cả nơi đó ấy chứ!”
Sài lão đầu yên lặng bịt tai. Nghe không nổi nữa.
Quân Văn thì đứng khoanh tay, vẻ mặt ngạo nghễ.
Muội muội ta!
Muội muội ruột của ta đó!
Có ai được như ta không?!
Mấy người Huyết tộc nhìn nhau, mắt trừng tròn, miệng há hốc.
Bảy phong chủ? Bảy Thái thượng trưởng lão?
Đây là thu trọn cả dàn lãnh đạo Lang Ẩn Uyên rồi còn gì?!
Chả trách gì người ta được làm đặc sứ. Cái đà này, mai mốt lên đảo chủ cũng là chuyện đương nhiên!
Đặc biệt là Huyết Thiên Tuyệt, hắn càng choáng hơn người khác!
Vì hắn biết rõ, Phượng Khê là Nhân tộc!
Chỉ trong nửa năm đã làm cho Lang Ẩn Uyên thần phục?
Nếu ở Ma tộc nghỉ thêm ba năm nữa, e rằng Ma Hoàng cũng nhường ngai cho nàng mất!
Một hồi lâu im lặng.
Đám người tộc trưởng vẫn chưa thể ngậm miệng lại.
Cuối cùng vẫn là Phượng Khê lên tiếng trước, cười tủm tỉm:
“Tộc trưởng à, lúc nãy ta có nói sẽ mở tiệc bái sư đó. Vậy hậu thiên tổ chức trận đầu tiên đi nha! Sau đó cách một ngày mở một lần, cho mọi người còn có thời gian thở.”
“Ta đây vốn là người biết suy nghĩ cho người khác mà!”
Tộc trưởng: “…”
Ngươi định làm cả thành bể thành ba tầng luôn hay gì mà còn dám nói mình biết nghĩ cho người khác?!
Hắn đã tưởng tượng ra được cảnh từng đợt khách mời đến dự, mỗi lần đều tưởng là tiệc cuối cùng, ai ngờ vẫn chưa xong! Tổng cộng 24 tiệc!!!
Mà mỗi tiệc lại phải dâng lễ!
Đổi là hắn, hắn cũng muốn độn thổ cho rồi!
Phượng Khê tiếp lời: “À đúng rồi, tộc trưởng, tổ chức yến tiệc cực lắm, ngươi vất vả rồi!”
Tộc trưởng cười gượng: “Không có gì, không có gì…”
Có khổ cũng không dám than!
“Ta lần này về vội quá, không mang gì nhiều, chỉ có chút quà nhỏ tặng mọi người.”
Phượng Khê nói xong liền lấy ra bốn chiếc nhẫn trữ vật, đưa cho tộc trưởng và ba vị trưởng lão.
Bốn người nhận lấy, nhìn vào bên trong, lập tức ngây ra như tượng!
Không phải họ chưa từng thấy hàng tốt, mà là… lễ này thật sự quá nặng nha!!!
Tộc trưởng cảm thấy, đừng nói lo 24 bữa tiệc, giờ có làm 240 lần hắn cũng không kêu nửa lời!