Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 527

Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:01:08
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

527. Huyết đệ à, lâu ngày không gặp, vẫn còn sống à?

Phượng Khê trò chuyện vài câu với ba vị trưởng lão rồi đổi giọng sang đầy cảm xúc:

"Ta nghĩ mai sáng sẽ đến mộ tổ, thắp cho gia gia ta nén nhang. Dù sao cũng là thân thích, lòng kính trọng không thể thiếu.

Chỉ là... chuyện này cũng cần nói vài lời cảm ơn quý vị đã nhọc lòng lo liệu."

Ba người Huyết tộc trưởng không nói gì, chỉ là Huyết Thiên Tuyệt trong lòng như có axit đổ vào, muốn ghen mà không dám nói!

Rõ ràng hắn mới là gia gia ruột, thế mà danh nghĩa giờ bị Huyết Phệ Hoàn, cái tên đã ngủm từ đời tám hoánh nào giành mất rồi!

Người sống không bằng người ch/ết, chuyện này mà cũng xuôi được à?!

Sáng hôm sau, cổng thành vừa mở, người nhà họ Huyết đã rầm rập kéo nhau đi tế mộ tổ tiên.

Bình thường thì ai mà rảnh mà đi viếng cái ông Huyết Phệ Hoàn khắc văn tà tứ kia chứ. Nhưng nay khác rồi, người ta có cháu gái vàng trong làng tiên tu, ai dám không đến?!

Cho dù chỉ đến đứng cho đủ đầu người cũng coi như nể mặt Phượng Khê một cái.

Lão Sài thì trong lòng hơi hụt hẫng. Bao năm qua trốn biệt không dám bén mảng tới, phần vì sợ khí âm u, phần vì ngại chuyện xưa. Không ngờ lần này được cái tiểu nha đầu c/hết tiệt kia rước về, danh chính ngôn thuận bái tế bằng hữu cũ.

Tới nơi, Huyết tộc trưởng dẫn đầu mọi người thành kính tế bái Huyết Phệ Hoàn, cúng phẩm chuẩn bị cũng không tệ.

Chỉ là... Huyết Phệ Hoàn chẳng buồn ló mặt.

Sau lễ tế, tộc trưởng hiểu chuyện, dẫn người lui đi. Dù chưa đi xa, nhưng lão Sài đã bày sẵn trận pháp, đảm bảo không ai thấy được cảnh tượng sắp tới.

editor: bemeobosua

Phượng Khê lại quỳ xuống lần nữa, thành tâm dập đầu ba cái.

"Gia gia, cháu gái tới thăm người đây! Có rảnh thì ngoi từ mộ lên cho con nhìn cái mặt!"

Trong mộ, Huyết Phệ Hoàn, người chưa đủ tu vi để trồi dậy hẳn, chỉ có thể im lặng: "……"

Lão Sài liếc Phượng Khê một cái, bắt đầu bày trận. Trận pháp vừa mở, Huyết Phệ Hoàn khôi phục chút tu vi, đầu to từ từ trồi lên từ phần mộ, như củ khoai nảy mầm.

Hắn đảo mắt nhìn lão Sài, nhưng rất nhanh dừng mắt lại trên người Phượng Khê.

"Tiểu nha đầu vô dụng!

Bị Lang Ẩn Uyên đuổi về rồi à?! Ta cứ tưởng ngươi trụ được ít nhất vài năm, ai dè nửa năm đã bị tống cổ?

Ôi trời, Huyết gia càng ngày càng xuống dốc!"

Phượng Khê mắt rưng rưng:

"Gia gia, người nói vậy oan cho con quá! Trước khi người đẩy con đến Lang Ẩn Uyên, có nói con biết người từng làm... chuyện lớn đâu?!

Con vừa đến đã bị chèn ép, bị xem như con chuột chạy qua đường! Sống sót được tới hôm nay là nhờ Ma Thần phù hộ đấy ạ!"

Huyết Phệ Hoàn trong mắt lóe lên tia áy náy:

"Ta là ta, ngươi là ngươi, mắc gì chúng nó làm khó ngươi?!

Hơn nữa, mấy việc ta làm cũng có gì đâu nghiêm trọng!

Ta chỉ tống cổ vài tên trưởng lão chiếm cầu tiêu không ị ra khỏi Vô Vi Thánh Địa, rồi khoét một lỗ bé tí trên hộ đảo đại trận!

Chuyện cỏn con thế mà cũng làm quá lên!

Bọn Lang Ẩn Uyên toàn một lũ ngu!

Biết bắt nạt trẻ con thôi!

Nhưng mà... nói gì thì nói, ngươi vẫn là không có bản lĩnh, nếu đổi lại là ta, dù môi trường khắc nghiệt cỡ nào cũng phải quậy tung trời!

Ngươi ấy hả, còn lâu mới bằng được ta!

Giờ biết thân biết phận rồi chứ?!"

Phượng Khê cúi đầu, nước mắt tuôn như suối:

"Gia gia, người nói đúng lắm, con đúng là vô dụng!

Việc giúp người sửa khắc văn chắc con bó tay.

Nhưng mà... về sau lễ tết con sẽ tới viếng người đàng hoàng, người thấy cô đơn thì con đốt mấy bà lão cho người bầu bạn!"

Huyết Phệ Hoàn: "……"

Đang định nổi giận thì bỗng ánh mắt hắn lóe lên:

"Khoan đã! Nếu ngươi bị Lang Ẩn Uyên đuổi, sao bọn họ còn cung kính dẫn đoàn tế bái ta?

Nói mau! Có chuyện gì giấu ta?!"

Phượng Khê lập tức nín khóc mỉm cười, tốc độ đổi sắc mặt nhanh như lật bánh tráng:

"Gia gia, quả không hổ là anh hùng một thời, người nhìn thấu như thần!

Người đoán chuẩn rồi, con không chỉ chưa bị đuổi, mà còn trụ được kha khá.

Dù sao cũng là cháu gái người, sao để mất mặt người được?!"

"Hừ, ngươi tưởng lừa được ta? Nhìn cái mặt hí hửng kia, chẳng lẽ ngươi thành thân truyền đệ tử rồi?!"

Phượng Khê lắc đầu.

Huyết Phệ Hoàn mặt biến sắc:

"Vậy chỉ là nội môn?! Mà cũng khoe hả? Không có chí khí!"

Phượng Khê điềm nhiên:

"Nếu là người ngoài, con còn giấu, nhưng người là gia gia con, con xin khai thật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-527.html.]

Con bái 24 vị sư phụ, gồm 10 vị trưởng lão, 7 phong chủ, 7 thái thượng trưởng lão."

Huyết Phệ Hoàn đầu to nổ bụp một phát, tan tành!

Vài phút sau mới ngưng tụ lại được, kinh hãi đến run giọng:

"Ngươi nói thật?!"

Phượng Khê gật đầu:

"Thật ra... đó là thân phận bên ngoài, con hiện tại là Đảo chủ thứ 33 của Lang Ẩn Uyên.

Đây, đảo chủ lệnh đây."

Huyết Phệ Hoàn lại tan xác!

Phải mười lăm phút sau mới gom lại thành đầu được.

Hắn nghệt mặt lẩm bẩm:

"Ta chỉ muốn ngươi vào làm gián điệp, chọc tức cái đám Lang Ẩn Uyên kia chơi thôi.

Sao ngươi thành luôn đảo chủ?!"

Đồng tử Phượng Khê co lại. Trước giờ nàng nghi ngờ gia gia biết nàng là Nhân tộc, còn vụ "sửa khắc văn" toàn là cái cớ.

Quả nhiên, hắn muốn lợi dụng nàng!

Nghĩ là làm, nàng móc từ nhẫn ra cây búa nhỏ, cẩn thận gõ hai chữ "Thiếu chút nữa" trên bia mộ rơi xuống.

"Thiếu chút nữa gây họa lớn" → "Gây họa lớn"

"Gia gia, con hiểu rồi, người vốn chẳng quan tâm thanh danh gì cả, vậy để con giúp người mất mặt cho trót!"

Huyết Phệ Hoàn: "……"

Nội tâm gào thét:

Nha đầu ch/ết tiệt! Tuy ta đúng là muốn dùng ngươi, nhưng ta cũng thật lòng muốn sửa khắc văn mà!!!

Lúc này, lão Sài quát khẽ:

"Hồ nháo!"

Phượng Khê còn chưa kịp lên tiếng, Huyết Phệ Hoàn đã trừng mắt:

"Lão khỉ ở đâu chui ra?! Dám mắng cháu gái ta?!

Nàng là đảo chủ! Ngươi là cái thá gì mà dám nói?!

Hay thấy người ta trẻ tuổi thì bắt nạt hả?"

Rồi quay sang Phượng Khê:

"Ngươi không thể bớt mềm lòng một chút à? Loại không có mắt nhìn như lão này mà ngươi còn mang theo bên người làm gì?!

Ta thấy còn thua cả thằng ca ca ngốc của ngươi!"

Quân Văn (từ xa vọng lại): "Ơn huệ như núi!"

Lão Sài thì vừa cười vừa méo mặt. Hắn biết Huyết Phệ Hoàn đã nhận ra mình, nên mới nói thế.

Thở dài một tiếng:

"Huyết đệ, lâu ngày không gặp, vẫn... mồm miệng bén như xưa!"

Huyết Phệ Hoàn hừ lạnh một tiếng:

“Thế nào? Ngươi sống lâu quá hóa lú rồi à? Ta thành ra cái dạng này rồi mà còn dám bảo ‘lâu ngày không gặp’? Ngươi xem không ra ta là ai sao?!

Ta hỏi thật nhé, ngươi làm đảo chủ đang yên đang lành, vì cái gì tự nhiên lại giao đảo chủ lệnh cho con nhóc chế/t tiệt kia hả?!”

editor: bemeobosua

Sài lão đầu cười khổ:

“Ta cũng đâu muốn đưa cho nó… Chủ yếu là ta nghĩ bụng, chắc gì ta còn quay về được nữa.

Huyết lão đệ, ngươi đúng là biết dạy cháu gái nha!”

Huyết Phệ Hoàn lập tức hất cằm đắc ý:

“Còn phải nói! Con nhóc ch/ết tiệt kia tuy là Nhân tộc, nhưng quả tim sống sờ sờ kia, chính là bản sao y chang ta!

Lần đầu tiên ta nhìn thấy nó, trong lòng đã biết: à, người cùng đường với mình đây rồi! Cho nên mới cho nó vào Lang Ẩn Uyên, cho nó nhào nặn nhào nặn, đỡ cho cái chỗ đó ủ rũ tiêu điều.

Chỉ là không ngờ nha đầu này không những biết nhào, mà còn nhào đến mức chiếm cả chảo!

Giờ còn ngồi lên đầu người ta mà làm chủ!

Ấy vậy mà lại chính là cháu gái ta đó nha!

Không nói đâu xa, chỉ riêng cái chuyện này thôi, ngươi có cưỡi ngựa cũng đuổi không kịp ta đâu!”

Sài lão đầu liếc hắn một cái, thở dài:

“Nhưng mà, nó cũng nhận ta làm gia gia mà!

Ai! Ta vốn không định nhận đâu, mà con nha đầu này khóc một trận nước mắt nước mũi tùm lum, ta cũng đành nhắm mắt mà chịu.

Thôi thì nhận thì nhận… Dưỡng như nuôi mèo nuôi chó vậy!”

Phượng Khê: “……”

Sao cái giọng điệu này nghe quen thế nhỉ?

Sao cái phong cách này thiếu điều muốn dựng nguyên dàn trống chiêng lên tấu vậy trời?!

Loading...