Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 529

Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:01:12
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

529. Tổ tôn ăn ý đạt tới đỉnh núi

Sài lão đầu thấy Huyết Phệ Hoàn bị khen tới mức ngồi không yên, đành ho khan một tiếng kéo về chuyện nghiêm túc:

“Huyết đệ, quay lại chuyện chính đi. Sau lưng đám khí tĩnh mịch này rốt cuộc là thế lực nào nhúng tay…”

Huyết Phệ Hoàn nghe vậy bèn nhíu mày. Đừng thấy ngày thường hắn trông cà lơ phất phơ, chứ cứ đụng đến việc nghiêm túc là đâu ra đấy liền.

Hắn trầm ngâm một hồi rồi chậm rãi nói:

“Gần đây khí tĩnh mịch cứ rò rỉ liên tục, chứng tỏ Thiên Khuyết Minh đã bắt đầu hành động. Chúng ta dù nhất thời phong tỏa được, thì cũng chỉ là trị phần ngọn, không đụng tới gốc rễ.

Không chừng thời gian tới, bọn chúng sẽ có hành động lớn hơn.

Bắc Vực bên ta thì còn đỡ, dẫu sao Nhân tộc Bắc Vực với Ma tộc chúng ta xưa giờ vẫn đụng độ, hai bên đề phòng nhau là chuyện thường.

Nhưng Nam Vực thì hơi khoai… Nhân tộc bên đó xưa nay tự tin quá đà, nói trắng ra là ảo tưởng sức mạnh. Bị Thiên Khuyết Minh lừa bán rồi còn quay sang đếm tiền giúp chúng cũng không biết chừng.

Nếu giờ nói thẳng chân tướng cho họ, ta thấy tám phần họ không tin, lại tưởng Bắc Vực chúng ta liên thủ Ma tộc để đào hố cho họ nhảy.

Vậy nên… phải tìm đường vòng.”

Nói đến đây, Huyết Phệ Hoàn nhìn sang Phượng Khê:

“Tứ sư huynh của ngươi chẳng phải có liên hệ với thế gia Hoàng Phủ ở Nam Vực sao?

Ngươi tìm cách để hắn quay lại Nhân tộc Nam Vực, rồi ngươi cũng đi theo. Tìm cho ra nơi mà khí tĩnh mịch đang bị che giấu ở đó.

Chỉ cần có chứng cứ rành rành, Nhân tộc Nam Vực cũng không thể không tin.”

Phượng Khê chớp chớp mắt: “Thật ra con có thể khoác áo choàng, lẻn qua cũng được!”

Huyết Phệ Hoàn liếc nàng một cái, hừ lạnh: “Biết ngay ngươi lại chơi tiểu thông minh! Ta với lão Sài còn nhìn ra ngươi giả dạng, đừng tưởng đám cao thủ Nam Vực bị mù hết! Không phải ai cũng dễ nói chuyện như chúng ta đâu, tới lúc đó coi chừng chưa làm gì đã bị vả ngược cho mất răng!”

Phượng Khê tuy cảm thấy hai chữ “dễ nói chuyện” dùng ở đây nghe hơi sai sai… nhưng đành công nhận hắn nói có lý.

Từ sau lễ thu 24 vị sư phụ, lại được đảo chủ Lang Ẩn Uyên ra mặt ủng hộ, nàng đúng là có hơi bốc.

Bây giờ bị Huyết Phệ Hoàn tạt thẳng gáo nước lạnh, cũng tỉnh táo hơn phần nào.

Rồi, không khoác áo choàng nữa.

Đúng lúc này, Sài lão đầu lên tiếng:

“Nha đầu ch/ết tiệt này dạo gần đây đúng là học được không ít chiêu trò, nhưng mà Nam Vực toàn là cao thủ, ta hơi lo cho cái mạng nhỏ của nó…”

Phượng Khê cảm động không thôi. Xem ra trong hai người già, Sài lão đầu còn biết thương nàng hơn Huyết Phệ Hoàn, cái ông gia gia bốc đồng kia.

Nhưng nàng còn đang rưng rưng thì lại nghe Sài lão đầu nói tiếp:

“Mà thật ra nó có ch/ết cũng không sao. Quan trọng là đừng lỡ việc lớn.”

Phượng Khê lập tức đem tí xíu cảm động kia… ném cho chó gặm!

Huyết Phệ Hoàn bỗng cười ha ha, cười đến mức cả Phượng Khê lẫn Sài lão đầu đều thấy nổi da gà. Phượng Khê thậm chí còn lo cái đầu hạt dưa to bự kia của ông ta sẽ vì cười quá đà mà… nứt làm đôi.

Sau một hồi cười đã đời, Huyết Phệ Hoàn mới lên tiếng:

“Ông bạn già à, con bé này mà đi một mình thì đúng là không yên tâm. Nhưng nếu ta đi cùng thì đảm bảo chắc như bắp!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-529.html.]

Sài lão đầu: “……”

Phượng Khê: “……”

Hai người nhìn nhau, trong lòng lập tức hiểu ngay ý đối phương.

Giờ phút này, tổ tôn song tâm linh tê, ăn ý lên đỉnh.

Bọn họ nghĩ giống nhau đến lạ thường.

Không nói đến việc Huyết Phệ Hoàn sẽ bày trò gì để đòi đi theo, chỉ cần nghĩ đến cái danh "chúa gây họa" của ông ta là đủ mệt rồi.

Không mang theo ông ta đi, thì chuyện vẫn còn hy vọng thành công. Chứ mang theo, không khéo còn phải lo thêm vụ thu dọn tàn cục.

Sài lão đầu xoa cằm sắp xếp lời lẽ:

“Huyết đệ, tình hình sức khỏe của đệ bây giờ không thích hợp đi xa. Ở lại đây tĩnh dưỡng khôi phục đi, chớ nên vội vàng.”

Phượng Khê cũng vội vàng đỡ lời:

“Gia gia, con biết người lo cho con nên muốn đích thân hộ tống, nhưng trong lòng con, sức khỏe của người quan trọng hơn tất cả.

Người cứ nghe nhị gia gia đi, tiếp tục dưỡng thân. Chờ khi hồi phục rồi, người hãy tới Nam Vực tìm con!”

Huyết Phệ Hoàn lại phe phẩy đầu:

“Thân thể ta thế nào ta tự biết. Cứ ru rú ở đây thì chờ ba trăm năm tám trăm năm cũng chưa chắc khỏi hẳn.

Chưa nói, nếu không may có chuyện gì, lại thành công dã tràng.

Chi bằng tới Nam Vực thử thời vận, biết đâu lại gặp cơ duyên thì sao?

Được rồi, chuyện này coi như quyết định rồi. Không có thương lượng gì hết.”

Phượng Khê: “……”

Giờ thì nàng hiểu vì sao Lang Ẩn Uyên lúc trước nghe tên ông này là mặt biến sắc rồi.

Người đâu mà vừa lì vừa ngang, không thèm nghe ai khuyên lấy một câu!

Nàng liếc nhìn Sài lão đầu, hy vọng ông sẽ đứng ra ngăn cản.

Nhưng Sài lão đầu im re như hến luộc.

Phượng Khê nghĩ ngợi một lát thì cũng hiểu. Huyết Phệ Hoàn nói cũng đúng: ở lại đây dưỡng thân không khéo lại mất mạng lúc nào không biết. Nhưng nếu đi Nam Vực, vạn nhất gặp cơ duyên, chưa biết chừng lại có thể sống lâu thêm mấy trăm năm.

Hơn nữa, Sài lão đầu vốn mang áy náy trong lòng với Huyết Phệ Hoàn, bây giờ thấy có cơ hội giúp thì càng dễ xuôi theo.

Nói cho cùng, Sài lão đầu cũng nghĩ nàng là người mang đại khí vận, Huyết Phệ Hoàn đi theo nàng biết đâu thật sự gặp được kỳ ngộ.

Phượng Khê tuy chẳng thiết tha gì việc lôi theo cái cục nợ di động này, nhưng ngẫm lại thì… giờ ông ta yếu như sợi bún, có muốn gây họa cũng không đủ sức. Coi như mang theo cái túi kinh nghiệm vậy.

Nghĩ vậy, nàng cười ngọt như mía lùi:

“Gia gia, nếu người đã quyết ý rồi… thì con nghe người vậy!

Chỉ là… người định đi với con kiểu gì?

Giờ có cần con đào mộ quật mả cho người không?”

Huyết Phệ Hoàn: “……”

Loading...