Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 531

Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:01:17
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

531. Cái tiệc bái sư này… đúng là không đi uổng phí nha!

Phượng Khê nhanh tay nhét Huyết Phệ Hoàn, kẻ đang bám vào lệnh bài Huyết Ma như đỉa đói, vào nhẫn trữ vật, sợ Sài lão đầu trút giận lung tung rồi vạ lây tới mình, vội vàng đánh trống lảng:

“Nhị gia gia, người cảm thấy Ma Hoàng có chịu bắt tay liên minh với Nhân tộc không ạ?”

Sài lão đầu xụ mặt như ai giẫm trúng đuôi, đáp luôn:

“Ta đâu phải gia gia hắn, làm sao biết hắn chịu hay không chịu?

Được rồi, giờ chắc cũng không còn sớm nữa, về thôi!”

Nói xong, lão thu luôn trận bàn cách âm.

Phượng Khê khôn hồn không hỏi gì thêm, dắt theo Sài lão đầu cùng Quân Văn, người từ đầu chí cuối đều cố gắng giả vờ như mình không tồn tại, về chỗ Huyết gia.

Quân Văn cảm thấy ưu điểm lớn nhất đời mình, chính là biết thời biết thế.

Rõ ràng nãy giờ ba người họ tám đủ thứ cực kỳ hóng, hắn cũng thèm chảy nước miếng, nhưng vẫn cắn răng không hỏi!

Thật ra, từ khi hắn mới bắt đầu tu luyện thần thức, trong đầu đã lấp ló vài đoạn ký ức vụn vặt liên quan tới Thần Ẩn Quân.

Chỉ là… toàn là hồi ức đi hốt phân chuồng thú, nhớ lại chỉ thêm xấu hổ, hắn không buồn moi móc làm gì.

Vừa nãy nghe Phượng Khê nói, ký ức bị phong ấn trong đầu hắn cũng lục đục dâng lên không ít.

Hắn nghĩ bụng: Thảo nào tiểu sư muội cứ chui đầu vào Ma tộc, thì ra trên đỉnh đầu chúng ta treo hẳn một cây đao!

Tiểu sư muội một mình vác đại cục, mình làm sư huynh có giúp gì được đâu, nhưng ít nhất cũng đừng làm vướng chân nàng.

Vậy nên, im lặng là vàng, không nên hỏi thì đừng hỏi, không nên nói thì đừng nói!

Phượng Khê ban đầu cũng tính bảo Sài lão đầu giúp Quân Văn phong ấn lại ký ức lần nữa, nhưng liên quan đến thần thức thì rất nguy hiểm, sơ sẩy một chút là “bay đầu” như chơi.

Huống chi, Quân Văn đã tự giải được một phần, chuyện biết hết cũng chỉ là sớm hay muộn thôi.

Sau khi về đến Huyết gia, Huyết tộc trưởng liền bắt tay chuẩn bị yến tiệc bái sư cho Phượng Khê.

Tuy thời gian gấp gáp, nhưng có tiền có người thì chuyện lớn cũng hóa nhỏ.

Sáng hôm sau, Huyết gia trang đèn hoa rực rỡ, cồng chiêng náo nhiệt, ai nấy mặt mày hớn hở, hỉ khí ngập tràn.

Khách khứa lũ lượt kéo đến. Ma Hoàng tuy không thân chinh, nhưng cũng sai người mang lễ trọng tới dự.

Sáu vị hoàng tử đều có mặt đầy đủ.

Nhìn chung, ai cũng nể mặt Phượng Khê, đặc sứ của Lang Ẩn Uyên, ra trò!

Chỉ có Huyết tộc trưởng là cười méo miệng, bởi lẽ ông biết rõ: những nụ cười tươi rói hôm nay, sắp tới sẽ đổi màu.

Có khi bái sư yến sau chẳng còn ai vác mặt đến nữa!

Nhưng mà... ông cũng biết rõ vị Thánh cô nhà họ chẳng mấy bận tâm, miễn là lễ vật vẫn tới đủ là được.

Dù trong bụng nghĩ sao, ngoài mặt Huyết tộc trưởng vẫn tươi như hoa, niềm nở tiếp khách chu đáo.

Còn Phượng Khê, đặc sứ chính chủ thì chưa lộ mặt, lý do đơn giản là chưa đến giờ lành.

Mà mấy thứ như “giờ lành” ấy, chẳng qua cũng là cách để tạo khí thế và ra oai thôi.

Cuối cùng, giờ lành đã điểm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-531.html.]

“Cung nghênh đặc sứ Lang Ẩn Uyên!”

Không biết ai hô trước, cả đám người đều đứng dậy theo.

Phượng Khê chậm rãi bước ra.

Một thân áo đỏ rực, khí chất rực rỡ không ai sánh bằng.

Dù nhan sắc nàng chẳng phải khuynh quốc khuynh thành gì, nhưng từng cử chỉ, ánh mắt đều tỏa ra hào quang rực rỡ khiến người khác không tự chủ được mà thấy tự ti xấu hổ.

Trong thần thức nàng vang lên giọng của Huyết Phệ Hoàn:

“Cháu gái ngoan, cái tuyệt học ‘Hào Quang Thánh Nhân’ mà gia gia truyền cho có hữu dụng chưa?

Không phải ta khoác lác chứ hồi xưa ở Lang Ẩn Uyên, gia gia không có tiếng thơm gì cho lắm, nhưng hễ tung chiêu này ra thì ai cũng mê như điếu đổ!”

Phượng Khê tuy có hơi hoài nghi mấy lời nổ banh trời kia, nhưng không thể phủ nhận: chiêu “Hào Quang Thánh Nhân” kia thực sự rất hợp phong cách của nàng!

Sài lão đầu đứng dưới nhìn mà suýt nghẹn lời.

Hồi đó Huyết Phệ Hoàn cũng từng xài tuyệt học này để tỏa sáng trong Lang Ẩn Uyên. Lúc đầu đúng là hiệu quả thật, nhưng xài riết rồi… cũng chả ai buồn nhìn nữa.

editor: bemeobosua

Vì dù hắn có tỏa sáng mười tầng hào quang, thì cái “nết ăn ở” vẫn không che nổi!

Phượng Khê bước lên đài, khẽ gật đầu chào:

“Cảm ơn chư vị đã tới tham dự bái sư yến của ta. Tuy Lang Ẩn Uyên ta từ trước đến nay không can dự chuyện đời, nhưng mọi người đều chung nguồn cội, xem nhau như huynh đệ một nhà.

Về sau còn mong được qua lại nhiều!”

Huyết tộc trưởng ngồi phía dưới, khóe miệng giật nhẹ: Không phải là “về sau còn tới”… mà là cách ngày lại tới!

Phượng Khê nói tiếp, giọng điệu chân thành:

“Ta không phải người tham lam gì, nhưng quà mọn là tấm lòng của mọi người, ta mặt dày xin nhận.

Để tỏ lòng cảm kích, hôm nay ai tham dự bái sư yến đều sẽ nhận được một phần hải sản Trăng Non Chi Hải đặc biệt.

Ngoài ra, ta còn sẽ truyền thụ một loại ma phù cấp Địa, bí thuật không truyền ra ngoài của Lang Ẩn Uyên…”

Vừa nghe đến đây, cả hội trường nổ tung!

Hải sản thì cũng hấp dẫn đấy, nhưng ma phù cấp Địa tuyệt truyền mới là báu vật vô giá!

Đúng là một bữa bái sư yến, đi quá đáng giá!

Phượng Khê nâng tay, hội trường lập tức im phăng phắc.

“Mọi người cứ ăn uống thỏa thuê, chờ sau khi ăn no uống đủ, ta sẽ bắt đầu truyền thụ ma phù.”

Đám khách mời lòng như lửa đốt, ai nấy chưa bao giờ ăn tiệc nhanh như hôm nay, có người còn vừa ăn vừa nhai vừa chờ, tiết kiệm biết bao nguyên liệu với rượu thịt.

Huyết tộc trưởng nghi ngờ không thôi: Có khi nha đầu này tính toán từ trước rồi cũng nên!

Vì có cố gắng cỡ nào, thiên tài mấy đi nữa, cũng không ai học được ma phù cấp Địa chỉ trong chốc lát.

Nói cách khác, sau này chắc chắn sẽ còn nhiều bữa bái sư yến nữa, và những kẻ này… sẽ còn kéo tới dài dài!

Thậm chí không mời cũng tới, quà không có cũng mang quà tới cho bằng được!

Quả thật là tính toán đâu ra đấy!

Loading...