Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 532
Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:01:19
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
532. Ta chính là ta, tai họa cũng phải khác biệt!
Tộc trưởng Huyết tộc vừa thán phục tài năng “hầu tinh” (vừa thông minh vừa tinh ranh) của Phượng Khê, vừa không khỏi ngờ vực. Ma phù, đan phương, trận pháp, ba món này từ lâu đã là bí truyền bất lộ, thế mà nàng lại dám truyền ra ngoài, bên phía Lang Ẩn Uyên không có ý kiến gì sao?
Không ngờ, Phượng Khê không phải truyền dạy của người khác mà là... tự mình sáng tạo ra.
Dĩ nhiên, cũng dựa trên nền tảng sẵn có để cải biên đôi chút mà thôi.
Mục đích nàng truyền dạy không chỉ vì "vặt lông dê", mà quan trọng là để đối phó với những thế lực mạnh. Trong tình hình rối ren, muốn sống thì phải bỏ qua phe phái, chia sẻ cái hữu dụng cho càng nhiều người càng tốt.
Nàng nói là làm, thấy mọi người ăn xong rồi thì bắt đầu giảng dạy “vạn tiễn xuyên tâm ma phù họa pháp”.
Tuy cái tên nghe hơi... trắng trợn và đậm mùi thô bạo, nhưng hiệu quả là được, ai chê gì.
Phượng Khê giảng một lần, thấy mặt ai cũng ngơ ngác như vịt nghe sấm, bèn giảng lại thêm lần nữa.
Đáng tiếc, người biến thái như nàng không phải ai cũng giống vậy. Dù có người lanh trí dùng Lưu Ảnh Thạch ghi lại, nhưng có ghi thì cũng chưa chắc hiểu, muốn học còn phải có người chỉ điểm.
Trời thì đã tối, khách thì ngại không dám ăn vạ ở lại học thêm, đành tiếc hùi hụi chuẩn bị cáo từ.
Đúng lúc đó, Phượng Khê gãi đầu, có chút ngượng ngùng:
“Chư vị, ta có một chuyện... không biết nên nói hay không nói nữa, ngượng quá.”
Chưa kịp nói hết, người bên dưới đã nhiệt tình hô lên:
“Đặc sứ, ngài nói đi! Chúng ta đều là người một nhà, có chuyện gì ngài cứ nói!”
“Đúng đúng, có gì cứ nói, chúng ta lắng tai nghe đây!”
Thấy phản ứng nồng nhiệt, Phượng Khê khẽ cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ:
“Ngoài Tử trưởng lão, ta còn bái Túy trưởng lão của Luyện Đan Các làm thầy nữa...
Cùng là sư phụ, ta không muốn thiên vị ai, cho nên... ta tính tổ chức thêm một buổi bái sư yến.
Nói ra thì hơi ngại, nhưng thật sự là... bất đắc dĩ. Mong mọi người thông cảm cho ta.”
Vừa dứt lời, đám người lập tức sáng mắt!
Lúc nãy còn đang rầu không biết tìm nàng để hỏi bài thế nào, bây giờ cơ hội vàng trước mắt còn gì?
Thế là ầm ầm la lên:
“Đặc sứ, ngài làm bái sư yến là vì tôn sư trọng đạo! Chúng ta hiểu mà!”
“Phải đó! Ngài yên tâm, đến lúc đó nhất định đúng giờ có mặt!”
“Dù ngài không mời, chúng ta cũng tự đến cho bằng được!”
“Không chỉ một buổi, mười buổi tám buổi, trăm buổi cũng được!”
Tộc trưởng Huyết tộc đứng bên nhìn mà lòng rối bời: Ta đã nói rồi mà!
Lúc trước còn lo nàng suốt ngày tổ chức bái sư yến bị người đời dị nghị, giờ nhìn đi, ai cũng tung hô, khen ngợi đạo đức nàng cao đẹp!
Danh là bái sư yến, thực ra là truyền dạy bí mật của Lang Ẩn Uyên! Cao thượng, vô tư, thật đúng là người tốt!
Sài lão đầu cũng không ngờ nàng chơi chiêu này, nhưng biết nàng lâu rồi nên cũng chẳng còn kinh ngạc gì nữa.
Người trong Huyết Ma Lệnh này cũng không bình tĩnh nổi.
Ông biết nha đầu này có đến 800 cái tâm nhãn, nhưng tận mắt chứng kiến mới thấy: Nó là quái vật thật rồi!
Hồi xưa mà ông có nửa phần thủ đoạn như nàng, chắc giờ cũng không mang cái tiếng “đại tai họa”.
Nghĩ vậy rồi lại tự cười, thôi kệ, ông vui là được, người khác nghĩ sao mặc họ!
“Ta chính là ta, tai họa cũng phải khác biệt!”
Lúc này, Phượng Khê đỏ mắt, giọng nghèn nghẹn:
“Ta thật không ngờ mọi người lại thông cảm cho ta đến thế...
Ban đầu ta chỉ định tổ chức hai buổi thôi, vì sư phụ ta quá nhiều, làm nhiều sợ người ta dị nghị.
Nhưng nếu mọi người đã nói vậy, vậy thì ta quyết định, mỗi sư phụ ta sẽ tổ chức một buổi bái sư yến.
Mỗi lần sẽ truyền thụ một ma phù, một đan phương hoặc trận pháp mới. Dĩ nhiên, cũng tranh thủ giải đáp luôn các nghi vấn của mọi người.
Không biết mọi người có ý kiến gì không?”
Mọi người nghe xong thì như sói đói thấy thịt, mắt ai nấy đều sáng rực!
Còn có chuyện tốt như vậy à?!
Thế là lại hô ầm:
“Đặc sứ, nói vậy là khách sáo quá rồi! Ngài tổ chức bao nhiêu buổi chúng ta đều tới cổ vũ!”
“Đúng đó! Ngài có bao nhiêu sư phụ? Cứ nói đi!”
Ai nấy đoán chắc nàng cùng lắm có bốn, năm sư phụ là cùng, toàn trưởng lão không à, nhiều sao nổi?
Thế mà…
Phượng Khê chậm rãi đáp:
“Thiên phú ta cũng không đến nỗi, nên... sư phụ cũng không tính là nhiều lắm, chỉ có 24 vị thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-532.html.]
Trong đó: 10 vị là trưởng lão, 7 vị là phong chủ, 7 vị là thái thượng trưởng lão.”
……
Cạch! Một loạt bát đĩa rơi loảng xoảng, bàn ghế ngã đổ kèm theo tiếng hít khí rợn người.
Không ít người tưởng mình nghe nhầm, ngồi bẻ ngón tay đếm lại: 10 + 7 + 7 = 24 thật rồi trời ạ!
Không trách sao nàng làm đặc sứ Lang Ẩn Uyên, đây là bảo bối cưng của toàn tông môn!
Ủa mà nàng mới nhập môn có nửa năm thôi mà? Làm sao ôm hết cả đám lão đại vậy?
Sáu vị hoàng tử sắc mặt biến đổi liên tục, vội vàng truyền tin cho Ma Hoàng.
Thật ra không cần họ báo, Ma Hoàng sớm đã được tai mắt báo cáo, thiếu điều té ghế.
Ông vốn dè chừng Lang Ẩn Uyên, nhưng thấy bên đó hoang vu, đảo chủ trống trơn, tưởng là chẳng có gì ghê gớm.
Ai dè, Huyết Vô Ưu vừa ló mặt đã như sấm rền gió cuốn!
Rõ ràng là được bồi dưỡng để ngồi lên ghế đảo chủ!
Ông đang định lấy cớ từ chối liên minh với Bắc Vực, giờ chắc phải suy nghĩ lại.
Không khéo từ chối xong là chọc phải tổ kiến lửa thật rồi!
Bên này, các khách mời cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Ánh mắt nhìn Phượng Khê hoàn toàn khác trước, không còn là kiêng nể, mà là kính sợ!
Nói giỡn, ai dám dây với người có 24 sư phụ siêu cấp đại lão?
Chọc nàng không khéo mấy ông thầy đập cho bể đầu chứ chẳng chơi!
Cho nên, vì sợ hãi hoặc vì ham học thuật, ai cũng ra sức tâng bốc Phượng Khê, suýt nữa thì ca tụng nàng ngang hàng với Ma Thần.
Huyết Phệ Hoàn bên trong Huyết Ma Lệnh như muốn gào lên:
"Sao lại như thế chứ trời ơi!
Ta cũng là nhân vật oai phong một cõi, mà suốt ngày chỉ nghe mắng chửi!
Ta thua cái gì chứ?!"
Nghĩ tới nghĩ lui, ông ra được đáp án:
“Thua cái miệng!”
Bi ai thay! Quá đỗi bi ai!
Cuối cùng, Phượng Khê khách sáo vài câu, rót trà tiễn khách.
Vừa tiễn xong, tộc trưởng Huyết tộc lập tức đưa danh sách quà tặng lên tận tay nàng, ngoan ngoãn như con mèo.
Dù sao... Phượng Khê giờ không thiếu tiền, nhưng cũng sẽ không ngại tiền nhiều đâu!
Vì tâm trạng đang rất tốt, nàng bắt đầu xem xét danh sách quà tặng.
Tất nhiên, nàng cũng muốn nhân cơ hội này nhìn xem từ trong đống quà liệu có ai không biết điều, tặng đồ chẳng ra gì.
Xem xong thì hơi thất vọng, bởi vì cả quý tộc lẫn hoàng tộc đều rất biết điều, quà tặng đều nặng tay cả.
Chỉ là, giờ cũng ngại chẳng biết kiếm ai để “gạch tên”.
Kiểm kê xong, Phượng Khê từ trong đống quà tách ra một phần năm, đưa tới:
“Tộc trưởng, tổ chức yến tiệc cũng tốn kém, chỗ này để ngài giữ lại dùng vào việc đó.”
Tộc trưởng Huyết tộc thế nào cũng không ngờ nàng sẽ làm vậy. Dù sao thì hắn cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần “tự nguyện hiến sức không đòi báo đáp” rồi.
Hắn vội vàng từ chối:
“Thánh cô, đây là việc chúng ta nên làm mà! Sao có thể nhận tiền của ngài được?!”
Phượng Khê cười đáp:
“Tộc trưởng, không thể nói vậy được. Dù ta là Thánh cô của Huyết Ma tộc, nhưng đồng thời cũng là đặc sứ của Lang Ẩn Uyên, công việc nào ra công việc đó.
Nếu ngài không nhận, lần sau ta đành tìm quý tộc khác giúp ta tổ chức tiệc bái sư thôi.”
Nghe nàng nói vậy, tộc trưởng Huyết tộc nhìn thấy nàng thực lòng thật dạ muốn góp, liền nói đôi ba câu khách sáo rồi nhận lấy.
Hắn lại nhìn Phượng Khê thêm một cái, càng thêm tán thưởng.
Con người có thể tham, nhưng phải có chừng mực, phải biết cái gì nên giữ, cái gì nên buông.
Hiển nhiên, vị Thánh cô này của bọn họ rất hiểu đạo lý đó.
Hắn thầm thở dài, Huyết Thiên Tuyệt cái tên mãng phu đó, sao lại có đứa cháu gái khôn ngoan, sáng suốt đến thế? Đúng là khiến người ta ganh tỵ!
Dù bây giờ Huyết Thiên Tuyệt không còn danh phận gia gia, nhưng ai tinh ý cũng nhìn ra được, Huyết Vô Ưu vẫn rất hiếu thuận với hắn.
Đúng là, người với người không thể so sánh được nha!
Phượng Khê lại trò chuyện đôi câu với tộc trưởng, sau đó trở về sân viện của mình.
Vừa bước vào phòng, Sài lão đầu đã thò tay ra đòi quyền lợi, mở miệng hỏi ngay:
“Của ta đâu?”
Phượng Khê: “……”