Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 533
Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:01:21
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
533. Có ý kiến thì nhịn mà nuốt vào đi!
Phượng Khê thực sự không ngờ da mặt lão Sài còn dày hơn cả nàng.
Ngay cả lễ vật trước yến bái sư mà ông cũng muốn tranh một bát canh?
Nàng cười híp mắt, nói:
“Nhị gia gia, theo lý thì với tuổi tác của người, con không nên từ chối, nhưng mà hoàn cảnh bây giờ không giống trước kia nữa rồi.
Trước kia gia gia con còn dưới mồ, đồ tốt có bao nhiêu đều chia đôi cho cả nhà chúng ta.
Giờ thì con đã đón ông về bên cạnh, phải bù đắp hiếu thuận cho người thật tử tế, nên con định đem toàn bộ tiền lễ bái sư, hai mươi tư phần, dâng hết cho gia gia.
editor: bemeobosua
Người không có ý kiến gì chứ?”
Lời nàng vừa dứt, Huyết Phệ Hoàn trong Huyết Ma Lệnh đã lạnh lùng hừ một tiếng:
“Có ý kiến cũng nhịn mà nuốt vào đi!
Cháu gái chủ động tặng là hiếu thuận, lão già ông lại mặt dày đòi thì là mất nết!
Ông không tu luyện gì cả mà còn mơ tưởng đồ của cháu gái, sống đến tuổi này mà chẳng nên thân!”
Sài lão đầu: “……”
Cái nha đầu thối kia nói nghe hay lắm, nào là hiếu kính gia gia, nhưng mấu chốt là…lão bạn già ông nội kia của hắn không biết đến kiếp nào mới đoạt xác được!
Đống đồ kia rõ ràng nằm trong tay nàng, chẳng khác nào chuyển tay trái sang tay phải!
Nhưng ông cũng đành câm nín, bởi Huyết Phệ Hoàn mà nổi nóng lên thì đến trời cũng chẳng dập được!
Đúng lúc này, Phượng Khê lại mở miệng:
“Nhị gia gia, người cũng đừng buồn, chờ sau này mọi chuyện yên ổn, con nhất định sẽ tổ chức một buổi lễ nhận thân thật linh đình cho gia gia và người.
Tiền lễ nhận thân đến lúc đó, ba chúng ta chia đều!
Hơn nữa lúc ấy sẽ không phải chỉ là vài món lặt vặt như hôm nay đâu nha!
Con còn lo nhẫn trữ vật của người không đựng nổi mấy món tốt kia đấy chứ!”
Sài lão đầu biết rõ nàng đang vẽ bánh, nhưng dù gì cũng cho ông một cái thang để xuống, liền trừng mắt nhìn nàng một cái:
“Ngươi tốt nhất nhớ lời mình nói! Nếu không coi chừng ta dạy dỗ ngươi!”
Phượng Khê cười hì hì làm trò, chẳng bao lâu đã khiến lão bật cười.
Sài lão đầu vừa cười vừa mắng:
“Con nha đầu ch/ết tiệt này đúng là cái miệng lợi hại, người c/hết cũng bị ngươi nói cho sống lại được!”
Trong Huyết Ma Lệnh, Huyết Phệ Hoàn buồn bực chen vào:
“Lão họ Nguyên, ông đang nói ta đấy à?”
Sài lão đầu: “……”
Ba ông cháu trò chuyện thêm một lát, Phượng Khê nói:
“Nhị gia gia, con muốn gửi tin bình an cho sư phụ con bên Nhân tộc, nhưng lo Ma Hoàng giám sát nên không dám tùy tiện. Người hộ tống con truyền tin nhé?”
Sài lão đầu: “……”
Ta, đường đường là cựu đảo chủ Lang Ẩn Uyên, còn phải hộ tống gian tế Nhân tộc truyền tin à?
Ngươi cảm thấy như vậy có ổn không?
Ông còn đang định từ chối, thì Huyết Phệ Hoàn đã khó chịu nói:
“Cháu gái bảo làm gì thì ông cứ làm đấy! Nếu ta còn có thân thể thì cần gì đến ông?!
Giờ là lúc nào rồi còn câu nệ mấy chuyện tộc đàn vớ vẩn?
Đúng là ếch ngồi đáy giếng, chẳng làm nên trò trống gì!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-533.html.]
Cũng may cháu gái ta đoạt được vị trí đảo chủ, chứ không Lang Ẩn Uyên sớm muộn gì cũng bị ông hại nát!”
Sài lão đầu tức đến co giật khóe miệng.
Ông hối hận rồi! Hối hận vì đã đồng ý để Huyết Phệ Hoàn thoát ra!
Từ lúc lão quái vật đó xuất hiện, địa vị của ông cứ thế lao dốc!
Sài lão đầu nghiến răng nghiến lợi, lấy ra một trận bàn đặc biệt, sau đó giận dữ nói với Phượng Khê:
“Cho ngươi nửa khắc đồng hồ! Có chuyện thì nói mau, có rắm thì phóng nhanh!”
Mắt Phượng Khê sáng rực: “Tạ ơn nhị gia gia!”
Nàng lập tức dùng phù truyền tin đặc biệt gửi lời nhắn cho Tiêu Bách Đạo.
Sài lão đầu thấy nàng gửi xong nhanh như chớp, liền hỏi:
“Ngươi gửi cái gì thế?”
Phượng Khê hơi ngại ngùng đáp:
“Nhị gia gia, người cũng biết con là đứa nhỏ lễ phép mà, nên con hỏi sư phụ con ‘có rảnh không’.”
Sài lão đầu: “……”
Ngươi dùng ‘lễ phép’ sai đối tượng rồi!
Thực ra Phượng Khê không phải vì lễ phép, mà là để chắc chắn Tiêu Bách Đạo tiện đường truyền tin.
Một lúc sau, phù truyền tin rung lên.
Phượng Khê nhập thần thức vào, bên trong vang lên giọng quen thuộc:
“Đồ nhi, sư phụ ở đây, con có khỏe không?”
Phượng Khê sống mũi cay xè, suýt nữa rơi nước mắt.
editor: bemeobosua
“Sư phụ, con rất tốt, còn tốt hơn tưởng tượng, cùng lắm hai tháng nữa là có thể trở về đoàn tụ với người.”
Giọng Tiêu Bách Đạo cũng run lên:
“Thế thì vi sư yên tâm rồi! Con không cần vội, lo xong mọi chuyện, tranh thủ đi chơi thêm chút rồi hãy về.”
Phượng Khê còn định nói thêm, nhưng Sài lão đầu đã trừng mắt:
“Đến giờ rồi! Nói thêm nữa là bên Ma Hoàng sẽ nghi đấy!”
Dù ông chẳng đưa ra bằng chứng gì, Phượng Khê vẫn cảm thấy ông đang mượn quyền trả thù riêng! Rõ ràng chưa đến nửa khắc mà!
Mà nói đi cũng phải nói lại, với bản lĩnh của Sài lão đầu, sao phải sợ Ma Hoàng theo dõi?
Nhưng hiện tại tâm tư nàng rối bời, không còn sức đấu võ mồm với ông nữa.
Phượng Khê cảm giác ở nhà chắc chắn có chuyện.
Nếu không có chuyện gì thì với tính cách của Tiêu Bách Đạo, nhất định đã giục nàng mau mau trở về rồi, sao lại bảo ở lại chơi thêm?
Rốt cuộc là có chuyện gì?
Nàng suy nghĩ một hồi, bèn gọi Huyết tộc trưởng tới:
“Gần đây ở Bắc Vực, bốn đại tông môn có biến gì lớn không?”
Huyết tộc trưởng lập tức trả lời:
“Gần đây thì không có, nhưng mấy tháng trước có một chuyện khá đáng chú ý.
Thẩm Chỉ Lan, đệ tử thân truyền của Hỗn Nguyên Tông, cực phẩm Thủy linh căn đó, chẳng biết dùng cách gì mà leo lên Trường Sinh Tông ở Nam Vực, trực tiếp trở thành đệ tử nội môn bên ấy!
Nghe nói chưởng môn Hỗn Nguyên Tông là Bách Lý Mộ Trần không chịu thả người, bị người Trường Sinh Tông đánh bị thương. Cũng may chỉ là thương nhẹ, đã sớm khỏi rồi.
Chậc chậc, Nhân tộc Nam Vực đúng là ngang ngược. Chỉ có cái đám phế vật Nhân tộc Bắc Vực kia mới nuốt nổi cục tức này. Nếu đổi lại là Ma tộc chúng ta, đã sớm trở mặt từ lâu rồi……”
Hắn còn đang nói hăng say, đã thấy khóe môi Phượng Khê khẽ nhếch, nở một nụ cười nhàn nhạt.
Không hiểu vì sao, nụ cười ấy khiến người ta rùng mình.