Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 537
Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:27:34
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
537. Ta bây giờ có cả người thầm thương trộm nhớ rồi à?!
Nhị trưởng lão với tam trưởng lão phải mất nửa ngày trời mới tiêu hóa nổi chuyện "Huyết Vô Ưu" thực ra chính là Phượng Khê.
Hai ông quay sang nhìn Huyết Thiên Tuyệt, ánh mắt chẳng giống mấy so với trước kia.
Trước đó thì bảy phần khinh thường, tám phần khó chịu, giờ lại thấy hơi phục phục.
Không nói đâu xa, riêng cái khoản gan trời này, họ xin cúi đầu bái phục.
Nhưng mà, lại dám để một tên Nhân tộc đại họa trời giáng như Phượng Khê làm cháu gái, đúng là lấy mạng ra đùa!
Sơ sẩy một chút thôi là vạn kiếp không ngóc đầu dậy nổi!
Có điều cũng phải thôi, người có thể trốn trong Nhân tộc cả trăm năm, thể nào chả mang chút m.á.u điên.
Huyết Thiên Tuyệt lờ mờ đoán được suy nghĩ của hai lão kia, nhưng hắn cũng chẳng thèm để tâm.
Không điên một chút thì sao làm ma cho được? Hắn mới là thứ đủ chuẩn để gọi là “ma”!
Huyết tộc trưởng bàn bạc sơ với mấy vị trưởng lão xong liền bắt đầu phân chia nhiệm vụ cho từng người.
Bên kia, Phượng Khê thì đang cười nói giỡn hớt với Sài lão đầu.
Sài lão đầu bĩu môi:
“Ngươi nói thì nghe cho sang, nào là hộ giá hộ tống Huyết Ma tộc, chứ thực ra chẳng phải để kìm hãm giao thương bên Nhân tộc à?
Cái tên Huyết tộc trưởng kia đầu óc chậm tiêu như khúc gỗ, cứ tưởng ngươi tìm đường phát tài cho hắn, đâu biết là tự tay làm váy cưới cho người khác mặc!”
Phượng Khê phì cười một tiếng:
“Người nói nghe buồn cười quá đi! Con là Thánh cô Huyết gia, họ chuẩn bị váy cưới cho con chẳng phải là lẽ đương nhiên à?
Không chỉ váy cưới, của hồi môn cũng phải chuẩn bị đầy đủ cho con nữa!
Không chỉ bọn họ, mà cả nhị gia gia người đây cũng phải góp phần, dù gì người cũng là thân gia gia của con mà.
Thế gian người ta còn đòi thập lý hồng trang, con mà lấy chồng thì ít nhất cũng phải vạn lý hồng trang mới xứng!”
Sài lão đầu trợn trắng mắt:
“Ngươi như vầy, ai dám lấy? Cưới ngươi chẳng khác gì cưới Tì Hưu về nhà!”
Phượng Khê liền trừng mắt mắng:
“Tì Hưu thì sao? Ít nhất còn biết quay đầu về nhà, không có cái kiểu gió chiều nào theo chiều ấy đâu nhé!”
Sài lão đầu: “…”
Lúc này, trong Huyết Ma Lệnh vang lên tiếng Huyết Phệ Hoàn:
“Cháu gái Huyết Phệ Hoàn ta là không thể gả chồng, chỉ có thể tuyển rể vô nhà thôi!
Ta thấy... hay là thằng huynh ngốc ngốc kia của ngươi đi!
Tuy là đầu óc có hơi lệch, nhưng chí ít cũng là đàn ông.”
Phượng Khê: “…”
“Gia gia à, người đừng nói đùa kiểu đó nữa, con với huynh ấy như anh em ruột thịt, con chưa từng có suy nghĩ gì khác cả.”
Phượng Khê nói lời thật lòng, nàng với Quân Văn chỉ có tình thân, chẳng hề có ý niệm yêu đương. Quân Văn cũng vậy.
Huyết Phệ Hoàn ngáp dài một cái:
“Ta cũng chỉ tiện miệng nói vậy thôi, đời này đâu thiếu đàn ông đến mức phải chọn cậu ta.
Mà nói cho cùng, con gái cũng không nhất thiết phải lấy chồng. Con thấy vui là được.
Được rồi, ta mệt rồi, ta đi ngủ…”
Chưa nói hết câu thì đã im re.
Phượng Khê thầm nghĩ, tiện nghi gia gia này đúng là có tâm trạng ngủ thật, nói ngủ là ngủ liền.
Lúc này, Sài lão đầu hỏi nàng:
“Trước kia chẳng phải ngươi tính thuyết phục Ma Hoàng từng bước một hay sao? Sao bây giờ đột nhiên đổi ý? Chẳng lẽ vì Thẩm Chỉ Lan kia?”
“Cũng không hoàn toàn vì nàng ta,” Phượng Khê đáp, “con nhận ra sư phụ có điểm bất thường, đoán chừng có chuyện xảy ra.
Nhân tộc Bắc Vực hẳn không có vấn đề gì, tám chín phần là phía Nam Vực có biến.
Cho nên bên Ma tộc không thể dây dưa nữa, phải mau chóng tạo áp lực với bên Nam Vực, ngăn họ làm chuyện ngu xuẩn.”
Sài lão đầu trong lòng hơi chua.
Tuy Phượng Khê nói hùng hồn, nhưng rõ ràng là lo cho sư phụ.
Lúc trước truyền tin cho Tiêu Bách Đạo, nha đầu ch.ết tiệt này còn đỏ cả mắt.
Xem ra là động lòng chân thật rồi.
Ông làm gia gia mà vẫn kém một bậc.
Nén lại cảm giác chua xót, ông nói:
“Đã vậy thì đúng là phải đẩy nhanh tiến độ.
Nếu kế hoạch của ngươi thất bại, ta sẽ dùng vũ lực ép Ma Hoàng đồng ý, cố gắng sớm đưa ngươi trở về tông môn.”
Phượng Khê thấy lòng ấm áp: “Nhị gia gia, con hiểu rồi.”
Chớp mắt, đã đến ngày tổ chức yến tiệc bái sư lần hai của Phượng Khê.
Số người đến lần này còn đông hơn cả lần trước!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-537.html.]
Nếu không phải phủ Huyết gia đủ rộng, chắc cũng chẳng đủ chỗ bày bàn tiệc.
Tuy nhiên, mọi người không phải đến chỉ để ăn uống, mà là để… hóng tiết học nhập môn của "tiểu giảng viên Vô Ưu".
Phượng Khê không phụ kỳ vọng, bắt đầu nhẫn nại giải thích cho mọi người về thuật phù “vạn tiễn xuyên tâm”.
Giữa đám người có một cái đầu tóc đỏ nổi bật, chính là Ứng Phi Long.
Hắn càng nhìn Huyết Vô Ưu trên đài càng thấy quen, cứ có cảm giác nàng giống Phượng Khê kỳ lạ.
Nhưng giống chỗ nào thì nghĩ mãi không ra.
Đang mải suy nghĩ thì bị ai đó đẩy mạnh một cái, nếu không có người phía trước đỡ lại thì hắn đã ăn đất rồi.
Ứng Phi Long tức tối quay đầu lại, thấy phía sau là ngũ hoàng tử.
Hắn cố nén giận hỏi:
“Ngũ hoàng tử, ngài đẩy ta làm gì?!”
Ngũ hoàng tử làm mặt ngây thơ:
“Ta đẩy ngươi khi nào? Chắc tự ngươi đứng không vững chứ gì!”
Ứng Phi Long tức đến bật cười:
“Ta cao lớn vầy mà tự đứng không vững? Nếu ta có chỗ nào đắc tội với ngài thì ngài cứ nói thẳng, cần gì giở trò sau lưng?!”
Sở dĩ hắn chắc chắn là ngũ hoàng tử ra tay, một là vì trước đó hai người từng va chạm nhỏ, hai là tên hoàng tử này không đứng phía trước mà cứ cố tình đứng sau hắn, rõ ràng là có mưu đồ!
Ngũ hoàng tử vốn tính kiêu căng, làm sao chịu để yên, liền cười khẩy:
“Đừng nói là ta không đẩy ngươi, cho dù ta có đẩy, thì ngươi làm gì được ta?!”
Ứng Phi Long nghiến răng:
“Ta không làm gì ngài được, nhưng cũng không thể để ngài đẩy không như thế, ngài phải cho ta một lời giải thích!”
“Giải thích cái đầu ngươi! Ngươi tưởng ngươi là ai? Là cái đồ phế vật ngu si, chẳng phân biệt nổi trắng đen!
Ngươi tưởng ta không biết ngươi thầm mến nha đầu Nhân tộc tên Phượng Khê à? Mất mặt Ma tộc tụi ta quá đi!”
“Ngươi muốn ch/ết!”
…
Hai người rất nhanh đã lao vào đánh nhau.
Trên đài, Phượng Khê đang giảng bài (đọc thoại): “…”
Ơ kìa?
Ta giờ còn có người thầm thương trộm nhớ nữa cơ à?
Sức hút của ta to lớn vậy sao?!
Có điều, Huyết tộc trưởng chọn người đúng thật, Ứng Phi Long với ngũ hoàng tử đều kiểu dính lửa là cháy, rất dễ xáp vô đánh nhau.
Nàng hét lớn:
“Dừng tay! Hai người làm gì vậy hả?!”
Ứng Phi Long và ngũ hoàng tử lúc này đã bị người tới kéo ra.
Tộc trưởng Ảnh Ma tộc, Ứng Hằng, trừng mắt lườm cháu nội mình một cái, rồi quay sang Phượng Khê cúi đầu nói:
“Đặc sứ, thật xin lỗi, do cháu trai ta không hiểu chuyện, mới gây gổ với ngũ hoàng tử, làm phiền ngài giảng bài.
Ta sẽ lập tức đưa nó về phủ dạy dỗ lại.”
Ứng Phi Long vẫn còn cứng cổ:
“Con không sai! Là hắn đẩy con trước!”
Ứng Hằng mặt sầm xuống, giơ tay định tát cho hắn một cái.
Phượng Khê giơ tay ngăn lại:
“Tộc trưởng Ứng, khoan đã. Ta ở trên đài nhìn rất rõ, đúng là ngũ hoàng tử ra tay trước, Phi Long không có lỗi.”
Ngũ hoàng tử: “…”
“Đặc sứ, ta không có đẩy hắn mà…”
“Ngươi nghi ngờ mắt ta hay nghi ngờ nhân cách ta?
Thật không ngờ thân là hoàng tử mà dám làm không dám nhận, thật đáng thất vọng!
Thôi, bổn đặc sứ cũng lười đôi co với ngươi thêm nữa.”
editor: bemeobosua
“Ứng Phi Long à, bị oan ức rồi phải không? Cái nhẫn trữ vật này cầm lấy chơi đi cho khuây khỏa!
Bên trong cũng chẳng có gì quý giá đâu, chỉ có một lọ Tụ Khí Đan cấp Thiên với năm tấm ma phù cấp Thiên thôi, không đáng bao nhiêu cả.”
Lời vừa dứt, cả đám người liền hít một hơi khí lạnh.
Một lọ đan dược cấp Thiên, cộng thêm năm tấm ma phù cấp Thiên?
Mà dám nói là “không đáng bao nhiêu”?!
Ứng Phi Long đúng thật là chó ngáp phải ruồi, vận khí bốc tận trời xanh!
Tộc trưởng Huyết tộc đứng sững người, đầu óc trống rỗng.
Sao lại khác hẳn với những gì bàn trước vậy?!
Chẳng lẽ là vì Thánh cô biết Ứng Phi Long thầm yêu nàng, nên mới động lòng phàm?