Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 539

Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:27:39
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

539. Thân Tình Triệu Hoán

Ma Hoàng quả không hổ danh là Ma Hoàng, rõ ràng vừa nghe xong chuyện nghịch thiên như vậy, mặt mũi vẫn không biến sắc, chỉ chậm rãi cầm chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ.

Nửa chén trà trôi xuống bụng, tâm trạng ổn định lại, lúc này hắn mới mở miệng hỏi:

"Bên Lang Ẩn Uyên biết chuyện chưa?"

Phượng Khê gật đầu như gà mổ thóc:

"Biết rồi, mấy sư phụ của ta tuy nổi giận đùng đùng, nhưng nghĩ ta có thể trở thành chiếc cầu nối giữa Nhân tộc Bắc Vực và Ma tộc, nên cũng nhắm mắt cho qua.

Với lại, Ma Thần đại nhân còn ban cho ta vô số phúc trạch, người ta không ý kiến gì, sư phụ ta mấy người cũng đành nhắm một mắt, mở một mắt, xem ta là người là ma gì cũng mặc."

Ma Hoàng: “…”

Ý trong lời là: Ma Thần còn không ý kiến, ngài dám hó hé à?

Hắn bực bội, lại nâng chén uống thêm nửa chén trà nữa.

"Vậy giờ ngươi tính sao? Nếu ta không đồng ý kết minh với Nhân tộc các ngươi thì ngươi định làm gì?"

Phượng Khê liền phì cười:

"Ngài đã nói 'nếu' thì có nghĩa là thật ra trong bụng đã gật đầu từ lâu, giờ chỉ là tìm cớ cho mình thoải mái thôi!

Cái chuyện này, nói trắng ra thì đã xong từ tám kiếp trước, ngài nếu thấy khó chịu thì kiếm đại vài cái lý do, tự ru ngủ bản thân là được rồi."

Ma Hoàng: “…”

Khinh người quá đáng! Mà cũng… buồn cười thật!

Hắn suýt nữa vung tay cho Phượng Khê một bạt tai bay về Bắc Vực, nhưng nghĩ đến Lang Ẩn Uyên, nghĩ đến cái đám huân quý, lại nghĩ đến Yếm tộc, đành nuốt cục tức xuống, sặc luôn ngụm trà.

Phượng Khê lại cười hì hì:

"Bệ hạ à, hai tộc kết minh là chuyện tốt, sao ngài cứ làm ra cái bộ mặt tang thương đại cừu như bị ép cưới vậy?

Ta biết ngài bực, ai mà thích bị ép ra quyết định?

Vậy thế này đi, ta có sẵn mấy bộ tài liệu luyện đan, ma phù, trận pháp, luyện khí bí truyền của Lang Ẩn Uyên đây, biếu ngài hết! Coi như ta xin lỗi ngài một cái!"

Nói xong, Phượng Khê đưa ra một cái nhẫn trữ vật.

Ma Hoàng đưa thần thức vào tra xét, quả nhiên bên trong là đủ loại ngọc giản quý hiếm, tiện tay lôi ra một cái, đúng là đan phương bí truyền.

Lửa giận trong lòng hắn tức thì hạ xuống hơn nửa.

Thực ra, hắn vốn cũng chẳng định đánh nhau thật với Bắc Vực, mấy trò dằn mặt trước đó chỉ là để đám huân quý đừng có rảnh mà bày trò đoạt quyền thôi.

Chứ thật tình mà nói, còn có cái đám Nam Vực bên kia chưa động, hắn đâu ngu mà rút gươm loạn c.h.é.m cho người ta ngồi không hưởng lợi?

Vì thế, kết minh với Bắc Vực cũng coi như là tìm bậc thang mà bước xuống.

Ma Hoàng lại nở nụ cười:

"Ta vừa nãy chỉ là nghĩ hơi lệch tí thôi. Kết minh đúng là chuyện tốt, ta nên vui mừng mới phải.

Vô Ưu à… À không, Phượng Khê này, ngươi nói thử xem, ngươi len lỏi, à nhầm, ngươi ‘du ngoạn’ vào Ma giới như thế nào?"

Phượng Khê cười rạng rỡ:

"Thì ta rảnh quá nên sang Ma giới đi dạo cho biết đó mà, vừa hay gặp đại trưởng lão Huyết Ma tộc đang kiếm một người thay cháu gái ổng đi bí cảnh.

Chắc thấy ta lanh lợi nên chọn luôn.

Nói cho cùng thì… là duyên phận đó!

Nói thật là có lúc ta quên béng mình là Nhân tộc, cảm giác như mình là Ma tộc chính hiệu luôn.

Nếu bên Nam Vực không cứ réo gọi hoài, ta còn muốn ở lì Ma giới luôn cho rồi."

Ma Hoàng: …Ngươi ở thêm nữa thì cái ngai của ta chắc cũng tới lượt ngươi rồi đấy!

Mới nửa năm mà đã thành Thánh cô Huyết Ma tộc, lại được Lang Ẩn Uyên che chở, đoạt ngôi Ma Hoàng chỉ là vấn đề thời gian thôi!

Hai người nói chuyện một hồi, không biết sao lại lạc đề sang sáu vị hoàng tử.

Ma Hoàng thở dài như bị rút gân:

"Sáu đứa con trai của quả nhân gom lại cũng không bằng một mình ngươi. Còn mấy đứa con gái… nhắc đến lại tức!

Một lũ chỉ biết hưởng thụ, chẳng có chí tiến thủ gì hết. Đừng nói chia sẻ giang sơn, giao cho trông chuồng heo còn phải suy nghĩ lại."

Phượng Khê vỗ vai an ủi:

"Người trẻ thì từ từ rèn là được, nếu không ưng thì ngài cứ tiếp tục cho phi tử sinh thêm đi! Biết đâu được đứa vừa ý.

Không thì… nhận nuôi!

Như gia gia ta kìa, ở trong mồ rồi còn nhận thêm cháu gái quá kế!"

Ma Hoàng giật mình nhìn Phượng Khê.

Phượng Khê cũng đúng lúc ngẩng đầu nhìn lại hắn.

Giây phút ấy… m.á.u mủ thức tỉnh!

"Khuê nữ!"

"Phụ hoàng!"

Sài lão đầu: …Má nó, tự dưng mọc thêm đại nữ nhi!?

Phượng Khê từng có Yếm Hoàng nhận làm cha rồi, nên cái việc gọi “phụ hoàng” cực kỳ thành thạo, gọi ra ngọt như mía lùi, tình cảm dạt dào.

Ma Hoàng thì vui khỏi nói!

Cái cô nương Phượng Khê này là bảo bối của Lang Ẩn Uyên, Thánh cô Huyết Ma tộc, còn là điềm lành bên Bắc Vực, có quan hệ không tồi với cả Yếm tộc. Nhận nàng làm con gái, chẳng khác nào vớ được một đống quan hệ!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-539.html.]

Thân phận hắn cũng theo đó mà lên, làm việc sau này càng dễ!

Một vốn bốn lời, không lời sao được!

Thế là ánh mắt nhìn Phượng Khê lập tức tràn đầy tình cha ấm áp.

Phải nói, sáu hoàng tử và năm công chúa kia chưa bao giờ có được ánh mắt như thế.

"Bé con à, phụ hoàng chẳng có gì quý báu cho con, thôi tặng con mỏ ma tinh ngoài thành phía bắc trăm dặm vậy!"

Sài lão đầu dựng hết lông tơ.

Cái "bé con" này mà Ma Hoàng nói ra miệng ngọt như kẹo, hắn nghe còn muốn nổi da gà.

Làm gì mà hào phóng vậy trời?!

Tặng con gái mỏ ma tinh, lẽ nào cũng nên hiếu kính cha nuôi một tòa?

Ghi sổ trước đã, sau này biết thân biết phận rồi đến đòi nợ sau!

Phượng Khê cũng bất ngờ vì Ma Hoàng hào phóng đến vậy, hơn đứt Yếm Hoàng keo kiệt nhiều!

Nàng cười hí hửng cảm ơn, rồi nói:

"Phụ hoàng, nữ nhi sắp tới định về rồi qua Nam Vực đi dạo, nên tạm thời chưa muốn ai biết mình là Huyết Vô Ưu, mong người giữ kín chuyện này giúp."

Ma Hoàng sửng sốt, gật đầu ngay:

"Được! Phụ hoàng đảm bảo giữ bí mật! Phụ hoàng còn có vài tai mắt bên Nam Vực, nếu con sang đó thì cứ liên lạc họ."

Rồi liền tặng nàng một lệnh bài cùng toàn bộ phương thức liên lạc.

Phượng Khê thực lòng không ngờ Ma Hoàng lại chu đáo như vậy.

Trong lòng thầm cảm khái: Nhị cha này đáng tin hơn đại cha nhiều!

Còn Ma Hoàng thì nghĩ: Nha đầu này quậy kinh quá! Thôi kệ, để nó qua Nam Vực quậy nát giùm ta cũng tốt, đỡ quay lại Ma giới phá ta banh chành!

Hai người lại bàn tiếp mấy chi tiết kết minh, sau đó Ma Hoàng nói:

"Bé con, tuy thân phận Nhân tộc của con chưa thể lộ, nhưng chuyện ta nhận con gái thì nhất định phải cho thiên hạ biết!

Vậy đi, ngày mốt tổ chức đại điển nhận thân luôn!"

Phượng Khê cười rạng rỡ, gật đầu đồng ý.

Nàng thừa biết ý của Ma Hoàng: đơn giản là muốn đánh tiếng với đám huân quý kia rằng, địa vị của lão tử vẫn còn đó, đừng có mơ!

Ngay khi tin tức vừa tung ra… toàn Ma giới liền rung động!

Đặc biệt là ở đô thành.

Người ngoài đảo thì còn có thể hiểu được, cùng lắm là bị doạ cho trợn mắt há mồm. Nhưng sáu vị hoàng tử trong cung thì thật sự bắt đầu nghi ngờ cuộc đời.

Huyết Vô Ưu đối với bọn họ chỗ nào cũng nhằm vào, đánh không tha, mắng không tiếc lời, thế mà phụ hoàng lại còn nhận nàng làm khuê nữ?

Phụ hoàng nghĩ cái gì thế hả trời?

Trong sáu vị hoàng tử, cũng không phải ai cũng đầu đất, rất nhanh Đại hoàng tử với Tam hoàng tử liền lẹ chân chạy đi tìm vị hoàng muội vừa ra lò kia để tranh thủ làm thân.

Phượng Khê thì một câu "hoàng huynh", hai câu "hoàng huynh", gọi nghe ngọt như mật, thân thiết không chịu nổi.

Ai không biết còn tưởng mấy người họ là ruột thịt thiệt đó!

Nếu là trước kia, Quân Văn chắc chắn sẽ ghen đến nội thương, giờ thì… hắn đã tu thành bất động tâm.

Sư muội bên người sau này kiểu gì cũng có cả đống "ca ca" với "tỷ tỷ", nhưng mấy người đó bưng chén sứ cả thôi.

Chỉ có hắn đây là bưng bát sắt.

Chén sứ thì đẹp đó, nhưng dễ bể. Còn cái bát sắt của hắn… bền khỏi nói, không vỡ được đâu. Ai mà so nổi?

Hai ngày sau, Ma Hoàng long trọng tổ chức đại điển nhận thân, chính thức phong Huyết Vô Ưu làm công chúa, hiệu là "Vô Ưu".

Nói gì thì nói, Ma Hoàng làm việc cũng quá gọn gàng dứt khoát, trong ngày tổ chức đại điển liền thân chinh tới tổ lăng Huyết gia, đốt hương tế bái Huyết Phệ Hoàn.

Còn ra lệnh sửa luôn bia mộ của ông.

Mặt trước khắc lại tên, mặt sau khắc tám chữ to tổ bố: “Cái thế anh tài, cử thế vô song.”

Trong Huyết Ma lệnh, Huyết Phệ Hoàn đọc đến đây suýt nữa cảm động đến mức hồn bay vía tán.

Cháu gái hắn không hề uổng công dưỡng thành!

Không chỉ giúp hắn sửa bia mộ, mà còn tặng hắn luôn một đứa cháu trai là đương kim Ma Hoàng, quá đã!

Tính ra, vậy có phải thiên hạ nên gọi hắn một tiếng… Thái Thượng Hoàng không?

Nguyên Vấn Thiên, cái lão không tu kìa, tám phần cũng đang nghĩ y chang ta luôn!

Thật ra thì lão Sài giờ này chẳng còn lòng dạ nào nghĩ mấy chuyện đó, bởi vì… Phượng Khê sắp về Nhân tộc Bắc Vực rồi.

Không biết bao giờ mới lại gặp được.

editor: bemeobosua

Nói ra thì cũng kỳ, bình thường cái nha đầu c/hết tiệt kia ở cạnh hắn thì ồn như ve, phiền muốn ch/ết. Nhưng vừa nghe tin sắp phải chia tay, lòng lại trống trải không chịu nổi.

Giờ hắn có hơi… ghen với Huyết Phệ Hoàn đấy.

Cũng phải thôi! A Phiêu vẫn còn được theo cháu gái hắn đi khắp nơi, không phải chia xa.

Thôi, đời này có cuộc vui nào mà không tàn?

Chỉ mong con nha đầu kia là đứa trọng tình nghĩa, đừng trốn trong phòng lén khóc đấy nhé!

…Ai mà ngờ được, Phượng Khê giờ phút này đang vui như Tết trong phòng, mặt mày rạng rỡ đếm bạc không ngừng tay.

Chuyến đi Ma tộc này, đúng là hái ra tiền!

Món nợ to đùng với sư phụ từ nay không còn là vấn đề. Từ nay về sau, ai cần tiền, chứ nàng thì không!

Loading...