Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 540
Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:27:41
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
540. Quân Văn kết đan
Bảo Phượng Khê rời khỏi Ma tộc mà không tiếc nuối gì thì đúng là nói dối. Không nói đâu xa, về Nhân tộc là tiền không dễ hốt như bên này nữa rồi!
Người Ma tộc vừa hào phóng lại vừa đơn thuần, đúng gu nàng luôn.
Nếu không vì lo sư phụ và tông môn gặp chuyện, nàng thật sự muốn ở chơi thêm vài hôm nữa.
Huống chi, tiệc bái sư còn chưa tổ chức xong đâu!
Thôi thì cứ nợ đấy, chờ xử lý xong vụ Thiên Khuyết Minh, nàng sẽ quay lại tổ chức bù cho đàng hoàng.
Sáng sớm hôm sau, Phượng Khê viện cớ Lang Ẩn Uyên có việc gấp, lập tức rời đô thành quay lại Lang Ẩn Uyên.
Tất nhiên, trên tàu bay chỉ có lão Sài và hai tên rối gỗ, còn nàng với Quân Văn thì đã lén lút chuồn từ sớm.
Lúc chia tay, Phượng Khê khóc như mưa như gió, đến mức khiến lão Sài tưởng nàng sẽ theo ông cùng về Nhân tộc Bắc Vực.
Nhưng mà không được.
Lão phải ở lại Ma tộc giữ trận sau.
“Nha đầu à, ngươi cứ yên tâm mà lăn lộn! Nếu có chuyện gì, cứ báo một tiếng, ta dắt cả hội sư phụ của ngươi đến giúp!”, lão Sài vỗ n.g.ự.c cam đoan.
Phượng Khê sụt sịt đáp: “Nhị gia gia, con biết rồi ạ.”
Lão Sài còn không quên dặn Huyết Phệ Hoàn đừng có làm càn, kẻo liên lụy cháu gái mình.
Huyết Phệ Hoàn bực mình: Lăn đi! Còn cần ngươi dạy ta chắc?!
Phượng Khê và Quân Văn vừa rời tàu bay, Huyết Phệ Hoàn lập tức phun ra một câu:
“Cái lão già lì cuối cùng cũng biến rồi!
Cháu gái ngoan, đừng nghe ông ta dặn vớ vẩn, sống sao tự tại thì cứ sống vậy!
Người ta bảo ta là tai họa, nhưng chẳng phải cũng chính ta ra tay cứu nguy à?
Thế nên, đừng có để bụng mấy thứ khuôn phép đó, muốn làm gì thì cứ làm!”
Phượng Khê thở dài: “Gia gia à, người có thể phóng khoáng là vì người có bản lĩnh, còn con thì vẫn còn yếu lắm!
Nên trước mắt, chuyện gì cũng phải cẩn thận mới được.”
Huyết Phệ Hoàn hếch mũi đắc ý:
“Ngươi nói thế cũng có lý. Người khác mà cãi ta, ta đập cho nằm sấp, chẳng ai dám hó hé nữa.”
Phượng Khê lại thở dài: “Con thì không được như người, nên chỉ có thể dỗ cho người ta chịu đứng về phe mình, rồi sai họ đập giùm những kẻ không phục con.
Xét ra, hiệu quả cũng chẳng khác gì mấy.”
Huyết Phệ Hoàn: “……”
Ủa? Cái cách này của nha đầu… hình như còn tiết kiệm sức hơn của ta?
Lúc này, Quân Văn hạ giọng hỏi:
“Tiểu sư muội, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao sư phụ lại không muốn chúng ta trở về?”
Sắc mặt Phượng Khê lạnh hẳn: “Tám phần là liên quan đến Nam Vực, còn có Thẩm Chỉ Lan nữa, không trốn được đâu.”
Quân Văn nghiến răng: “Sớm biết thế này thì lúc trước nên tiễn con yêu tinh kia đi sớm cho rồi!”
Câu này đúng kiểu "nói sau chiến trận".
Vấn đề là, dù bọn họ có muốn tiễn Thẩm Chỉ Lan về chầu trời, Hỗn Nguyên Tông cũng không đồng ý.
Đừng thấy Bách Lý Mộ Trần thất vọng rồi mà lầm, dù sao Thẩm Chỉ Lan cũng là đệ tử thân truyền có Thủy linh căn cực phẩm, đâu dễ để nàng ch/ết như vậy?!
Chủ yếu là không có chứng cứ rõ ràng để kết tội ch/ết nàng.
Tuy bị thất sủng, nhưng không ai dám ra tay trừ khử nàng.
Phượng Khê thấy vậy là bình thường, vì Thẩm Chỉ Lan là nữ chính trong sách, khí vận che trời, muốn diệt nàng đâu có dễ.
Chỉ là từ sau khi phát hiện ra Thiên Khuyết Minh, Phượng Khê có cảm giác chuyện nàng xuyên sách không đơn giản như nàng tưởng.
Thẩm Chỉ Lan có lẽ chỉ là một quân cờ.
Đằng sau chắc chắn còn có âm mưu cực lớn.
Rồi sẽ có ngày nàng moi ra được manh mối!
Đang mải nghĩ, từ tay áo Phượng Khê bỗng lòi ra một luồng Lôi Kiếp nho nhỏ, len lén chui vào tóc nàng.
Từ sau khi theo nàng rời Ma giới, cái tên Lôi Kiếp này vẫn trốn trong túi áo, không dám ló mặt.
Nó không phải sợ lão Sài, mà sợ bị ảnh hưởng đến việc… ăn dưa hóng chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-540.html.]
Đi với Phượng “cẩu” một chuyến đâu có dễ, nó còn muốn đi Nam Vực hóng tiếp!
Chỉ tiếc, cái tên Ngư Lạc Cuồng Bạo kia không có chí tiến thủ gì hết, chui vào túi ma thú cái là ngủ li bì, chẳng chịu tu ra chút điện nào cho nó sạc.
Con bạch hạc đặt cho nó cái tên mới: “Cục sạc”.
Nó tức quá sửa lại luôn: “Cục sạc phế phẩm!”
Huyết Phệ Hoàn giật nảy mình.
Tàn hồn như hắn, sợ nhất chính là Lôi Kiếp!
À, với cả con heo ch/ết kia nữa.
Hắn rất thắc mắc, sao trên người cháu gái mình toàn mấy thứ quái dị rối rắm.
Hắn dùng thần thức hỏi: “Sao trên người con lại có Lôi Kiếp?!”
Phượng Khê thở dài: “Con đâu có mời nó đi theo đâu, là nó cứ bám theo con suốt, con cũng hết cách rồi!
Lúc đầu nó còn lăn lộn khắp viện đòi theo, làm nấm mọc đầy đất.
Con thì mềm lòng, đành gật đầu cho qua.
May mà đây chỉ là một phân thể, chứ nếu là bản thể thì con đánh ch/ết cũng không chịu mang theo đâu.
Con thấy nó chẳng khác gì một sợi xích, chẳng có gì đáng quý hết!”
Huyết Phệ Hoàn: “……”
Hắn bắt đầu hiểu vì sao Nguyên Vấn Thiên cứ gọi nàng là "nha đầu ch/ết tiệt"…
Lôi Kiếp không biết bọn họ đang trò chuyện gì, thấy xung quanh không có ai thì gan cũng to ra, lò dò leo lên đầu Phượng Khê ngó nghiêng tứ phía.
Sắp rời Ma giới, tự nhiên lại luyến tiếc ghê gớm!
Nhưng mà, rời xa cái vùng sát tinh này cũng tốt.
Tiểu Hắc Cầu cũng không nỡ rời đi. Nó giờ béo tốt hẳn ra, tu vi cũng tăng vùn vụt.
Ở lại chút nữa là lên tầng mới rồi.
Nhưng thôi, hấp thu ma khí nhiều quá rồi, giờ phải đổi sang linh khí thôi.
Dù gì cũng là linh thể Hỗn Độn, phải cân bằng cả linh khí lẫn ma khí mới ổn.
Trên đường, mọi việc diễn ra suôn sẻ. Đến một ngày, bọn họ tới Vô Tận Chi Hải.
Phượng Khê thả Ngư Lạc Cuồng Bạo ra, có nó ở đây thì đám hải thú chẳng con nào dám bén mảng lại gần.
Lôi Kiếp cũng tranh thủ sạc điện luôn.
Ngư Lạc Cuồng Bạo lúc được thả ra thì tung tăng như cá heo, lúc thu về thì te tua như cá chình bị chích điện.
Nếu Phượng Khê không kịp ngăn, chắc nó đã thành món cá nướng rồi.
Lên bờ xong, Phượng Khê với Quân Văn né được đám tuần tra, nhanh chóng tìm chỗ ẩn nấp.
Nàng mở ra vài trận bàn che giấu, chắc chắn an toàn tuyệt đối rồi mới yên tâm cùng Quân Văn khoanh chân tu luyện.
Lúc này, linh lực đang rửa sạch kinh mạch và đan điền của cả hai. Họ đều cảm nhận được, sắp kết đan rồi.
Một canh giờ sau, Quân Văn thành công kết đan! Không những thế, tu vi còn tăng vùn vụt.
Kim Đan tầng một, tầng hai… cho đến đỉnh tầng chín mới dừng lại.
Chỉ thiếu chút nữa là lên được Nguyên Anh!
Quân Văn vui đến mức lông mi cũng muốn nở hoa, hớn hở quay sang Phượng Khê định khoe, thì khựng lại.
Vì Phượng Khê… vẫn đang dừng ở Trúc Cơ đại viên mãn, chưa kết đan thành công.
Quân Văn lo bị “giận cá c.h.é.m thớt”, vội giả vờ nhắm mắt tu luyện tiếp.
Tiểu sư muội làm sao thế?
Sao lại chưa kết đan?
Chẳng lẽ gặp vấn đề gì rồi?
Không thể nào! Linh lực nàng hấp thu còn nhiều hơn hắn, lại còn ngộ đạo, được chúc phúc, sao lại không thành công được?
Phượng Khê cũng buồn bực vô cùng, thầm nghĩ:
"Sao lại không thành công chứ?!"
Chẳng lẽ…
Do mấy bữa làm nhiều việc thiếu đạo đức, giờ gặp báo ứng rồi hả trời?!