Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 543

Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:27:49
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

543. Cái bầu trời này là sao vậy, toàn là... trâu không à?

Tiêu Bách Đạo ban đầu hơi ngớ ra, sau đó liền bật cười.

Khóe mắt còn hơi ươn ướt.

Không ngờ, đến giây phút then chốt nhất, bọn họ... vẫn đến.

Vẫn đứng về phía hắn.

Phượng Khê cũng âm thầm thở phào, vừa nãy nàng còn lo Bách Lý Mộ Trần bọn họ sẽ khoanh tay đứng nhìn.

Nếu đã như vậy, kế hoạch ban đầu của nàng cần chỉnh sửa đôi chút rồi.

Tứ đại tông môn đông quá, một cái đến là đủ để lấy le.

Nàng chỉ cần nghĩ sơ sơ cũng đoán được vì sao giờ này Bách Lý Mộ Trần ba người mới chịu ló mặt.

Bọn họ muốn xem Tiêu Bách Đạo rốt cuộc có giữ vững được lập trường không. Nếu đến hắn còn không quyết, thì bọn họ việc gì phải nhúng tay?

Chuyện đời thường tình, làm chưởng môn cũng đâu thể liều mạng không đầu không đuôi, tính trước rồi mới ra chiêu.

Sắc mặt Hoắc trưởng lão hơi khó coi, bởi vì ba tông môn kia cũng đã bị Nam Vực “đến thăm”.

Gọi là “thăm hỏi”, chứ thật ra là tới gây áp lực, cấm họ nhúng mũi vào chuyện của Huyền Thiên Tông.

Ai dè ba tên kia lại dám tới thật.

Mấu chốt là... không ai báo tin cho hắn một câu nào mới cay!

Hiển nhiên là bị ba lão chưởng môn kia cho ăn một cú lừa.

Quá đáng!

Hắn cười nhạt một tiếng:

“Ba vị các ngươi tới cũng vừa hay, làm chứng luôn đi. Nếu Tiêu chưởng môn chịu phế tu vi, thì chuyện Cảnh Viêm coi như xóa bỏ sạch sẽ.”

Vừa dứt lời, Hồ Vạn Khuê liếc Tiêu Bách Đạo một cái kiểu như đang nhìn... thằng ngu:

“Ngươi thiếu não à? Hay là bị thần thú trấn phái đá vào đầu? Điều kiện nhảm như vậy mà cũng đồng ý cho được?”

Tiêu Bách Đạo: “……”

Biết là ngươi lo cho ta, nhưng mà lời nói khó nghe thật sự…

Lộ Chấn Khoan thì chắp tay với Hoắc trưởng lão:

“Hoắc trưởng lão, sự tình chúng ta cũng đã nghe qua. Nếu Tiêu chưởng môn đồng ý giao ra Lăng Vân Châu, chuyện này coi như chấm hết.”

Hoắc trưởng lão cười gằn:

“Chấm cái gì mà chấm? Ngươi nói nhẹ nhàng thế! Dựa vào đâu?”

Lộ Chấn Khoan còn chưa kịp nói, Bách Lý Mộ Trần đã lạnh giọng chen vào:

“Dựa vào đâu? Dựa vào bản lĩnh!

Hoắc trưởng lão, ngươi tu vi cao hơn bọn ta là thật, nhưng mà... rồng mạnh cũng không đè nổi rắn địa phương. Nếu thật sự động tay, ai thắng ai thua còn chưa biết được đâu!”

Hoắc trưởng lão tức xanh mặt:

“Được, các ngươi không uống rượu mời lại thích uống rượu phạt! Hôm nay để Hoắc mỗ ta cho các ngươi mở mang kiến thức một chút!”

Không khí lập tức căng như dây đàn, chỉ cần chạm nhẹ là bùng nổ.

Ngay lúc đó, Hình Vu ghé sát sau lưng Tiêu Bách Đạo, nhỏ giọng hỏi:

“Sư phụ, tiểu sư muội đâu rồi? Bế quan bao lâu nay rồi cũng nên ra ngoài đi chứ!

Chỉ cần nàng xuất hiện, đảm bảo cái tên họ Hoắc kia phải khóc ròng xin lỗi chúng ta luôn!”

Tiêu Bách Đạo: “……”

Trước không bàn đến chuyện ngươi gọi ta là sư phụ trước mặt bao nhiêu người, mấu chốt là... Tiểu Khê có ở trong tông đâu!

Cho dù có, tình hình bây giờ nàng cũng đâu xoay chuyển nổi. Không khéo còn bị liên lụy nguy hiểm.

Haiz…

Hôm đó đi vội vàng, còn chưa kịp nói với con bé mấy câu. Hài tử này chỉ toàn báo tin tốt, không bao giờ nói chuyện xấu. Biết đâu tình cảnh hiện tại của nó cũng rất khó khăn.

Dạo này ta rối như tơ vò, cũng chưa rảnh để quan sát Ma tộc bên kia. Xử lý xong vụ Cảnh Viêm, sẽ tìm cơ hội hỏi thăm sau vậy.

Hình Vu thấy sư phụ im lặng, liền tự mình lầm rầm niệm:

“Tin Phượng Khê, sống đến vạn năm! Tin Phượng Khê, sống đến vạn năm...”

Sư phụ hắn, Hồ Vạn Khuê, tức đến mức đá cho hắn bay ra ngoài một phát!

Mất mặt không chịu được!

Phượng Khê có bản lĩnh thì có thật, nhưng lần này rõ là bó tay rồi, bằng không sao vẫn chưa lộ mặt?

Mấy ngày nay Ma tộc có ra một nhân vật mới, Huyết Vô Ưu, thiên tư ngút trời, tài năng tuyệt diễm, so ra Phượng Khê rõ là lu mờ.

Nghe đâu Huyết Vô Ưu còn chủ trương kết minh với nhân tộc Bắc Vực. Nhưng cũng chỉ là lời gió thoảng, ai mà tin?

Nhân tộc Bắc Vực với Ma tộc thù sâu như biển, nói kết minh là kết sao?

Hình Vu bị đá bay, rơi đúng chỗ Quân Văn và... Phượng Khê đang đứng.

Nhìn thấy Quân Văn có vẻ hả hê khi mình bị đá, hắn lập tức muốn cãi lộn, nhưng rồi... hắn thấy nàng.

Đôi mắt sáng rỡ hẳn lên!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-543.html.]

Dùng khẩu hình mấp máy:

“Tiểu sư muội?”

Phượng Khê: “……”

Ta đã cải trang, thay đổi khí tức rồi cơ mà!

Ngươi cũng nhận ra được à?

Thôi thì... bị lộ rồi. Nàng đành nháy mắt ra hiệu cho Hình Vu im lặng.

Hình Vu như bắt được bí mật quốc gia.

Thẳng lưng ưỡn ngực.

Hừ! Nam Vực Trường Sinh Tông thì ghê gớm gì chứ?!

Đợi tiểu sư muội ta ra tay, đảm bảo các ngươi hối hận đến mức khóc lóc kêu mẹ cũng không kịp!

editor: bemeobosua

Hắn hoàn toàn không thắc mắc vì sao Phượng Khê lại ở đây, tiểu sư muội hắn trời sinh đa mưu túc trí, kiểu gì cũng có lý do!

Phượng Khê thấy thời cơ cũng gần chín, liền gửi tin cho cha Ma Hoàng, bảo ông ta lập tức liên lạc bốn người Tiêu Bách Đạo, truyền đạt ý định kết minh.

Ma Hoàng nhận tin liền như được uống thuốc bổ, vội vàng liên hệ.

Nói chuyện rất lễ phép, đại khái nội dung: tuy Ma tộc với nhân tộc Bắc Vực xưa nay không hợp, nhưng nay Nam Vực đang ngấp nghé, đôi bên nên đứng chung một chiến tuyến.

Vì thế muốn ký minh ước, sống hòa thuận, đoàn kết giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau phất cờ…

Bốn người Tiêu Bách Đạo đọc xong mà choáng váng!

Ma Hoàng ăn trúng cái gì thế?! Sao lại đòi kết minh?

Nhưng nghĩ kỹ lại, do trước đó Thẩm Chỉ Lan giở trò, khiến đường nối Nam – Bắc mở rộng, còn có hiệu ứng che giấu, đúng là đe dọa đến Ma tộc.

Ma Hoàng có lo cũng phải.

Tiêu Bách Đạo lại nghĩ... có khi là đồ đệ yêu quý ta đứng sau thúc đẩy!

Dạo này ông bận quá, chỉ lo xử lý vụ Cảnh Viêm, đâu có thời gian quan tâm Ma tộc. Đặc biệt là sau khi Phượng Khê báo tin không sao, ông càng yên tâm, càng không để ý nữa.

Người của Huyền Thiên Tông thì biết Phượng Khê đi Ma tộc, nhưng không ai dám nhắc ngay lúc này.

Thành ra Tiêu Bách Đạo vẫn chưa hề biết, bảo bối đồ đệ của mình bên Ma tộc đã oai phong tới mức “gọi gió gọi mưa”, còn làm tới công chúa.

Hoắc trưởng lão thấy bốn người Tiêu Bách Đạo rõ ràng thả lỏng, trong lòng sinh nghi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Ngay lúc đó, phía sau vang lên một giọng lanh lảnh:

“U chà~ chẳng lẽ là ta bế quan lâu quá, giờ thế đạo đổi rồi?

Bầu trời này làm sao... toàn là trâu thế này?”

Quân Văn còn chưa kịp phản ứng, Hình Vu đã tranh lời:

“Có người c.h.é.m gió quá đà, đem hết trâu thổi bay lên trời! Thổi thêm chút nữa chắc bầu trời cũng không chứa nổi đâu!”

Quân Văn: “……”

Cái đồ sư huynh rơi như ngươi, đến phiên ngươi nói chuyện chắc?!

Hoắc trưởng lão giận tím mặt, quay đầu nhìn lại liền thấy một tiểu cô nương thong dong bước tới, sau lưng còn dẫn theo hai tên “chó săn”.

Phượng Khê cùng Quân Văn lúc này đã uống giải dược, khôi phục dung mạo thật.

Không ít người hô lên kinh ngạc:

“Phượng Khê! Là Phượng Khê!”

“Tiểu sư muội xuất quan rồi!”

“Là Phượng Khê tiểu sư muội thật kìa!”

Giang Tịch, Bùi Chu và Dung Tranh ba người vội vã chạy tới, mấy đệ tử thân truyền của ba đại tông môn khác cũng nhanh chóng bu lại.

Chẳng khác gì sao vây quanh trăng sáng, cả đám quây lấy Phượng Khê hỏi han dồn dập.

Không một ai thắc mắc tại sao nàng lại xuất hiện ở đây, tiểu sư muội làm việc xưa nay đều có lý do riêng, cần gì phải giải thích với bọn họ?

Phượng Khê cười híp mắt nói:

“Các vị sư huynh sư tỷ, chúng ta còn nhiều thời gian để tâm sự mà, để muội nói vài câu với Hoắc trưởng lão trước đã, rồi muội sẽ quay lại uống rượu vui vầy cùng mọi người.”

Mọi người lập tức tự động dạt ra nhường đường, Phượng Khê thong thả bước đến chỗ Tiêu Bách Đạo và các vị trưởng bối.

“Sư phụ, ba vị sư thúc, con có thể nói chuyện riêng với Hoắc trưởng lão một lát được không ạ?”

Tiêu Bách Đạo tuy có hơi ngạc nhiên vì sao tiểu đồ đệ lại bất ngờ xuất hiện, nhưng thấy nàng sắc mặt hồng hào, hoạt bát lanh lợi, trong lòng cuối cùng cũng yên tâm phần nào.

Giờ Ma Hoàng đã đồng ý kết minh, tiểu đồ đệ cũng bình an trở về, cả người ông như trút được gánh nặng.

Riêng Quân Văn, người từ đầu đến cuối bị coi như không khí: “……”

Sư phụ! Con đứng ở đây mà!

Con đã sắp kết đan rồi! Gần đột phá Nguyên Anh luôn đó!

Tiền đồ của con! Tương lai của con!

Nhìn con đi mà! Mau nhìn con đi!

Loading...