Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 544

Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:27:51
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

544. Từng lời như d/ao cứa, từng câu như bổ m/áu tươi.

Thực ra Tiêu Bách Đạo lúc đó cũng có nhìn thấy Quân Văn, nhưng thấy hắn tay chân đầy đủ, đầu óc chưa đứt dây nào thì chẳng buồn nhìn lần hai.

Những người khác thì khỏi nói, ánh mắt cả đám như bị keo dính, toàn dính trên người Phượng Khê.

Đối mặt với kẻ địch mạnh thế kia, ai rảnh mà ngó cái thằng Ngũ sư huynh làm nền?!

Quân Văn tự mình dỗ ngọt mình: đợi tiểu sư muội xử lý xong cái tên họ Hoắc, ắt hẳn sẽ có người quay lại chú ý đến cảnh giới vô cùng xuất sắc của hắn!

Cơm ngon không sợ muộn, hắn không vội.

Lúc này, Phượng Khê đã đứng đối mặt với Hoắc trưởng lão, nhìn từ trên xuống dưới, đảo mắt chục vòng như muốn xuyên qua lớp da xem xương.

Hoắc trưởng lão bị nàng nhìn đến rợn tóc gáy: “Ngươi nhìn cái gì?”

Phượng Khê nghiêng đầu, vẻ mặt ngờ vực: “Ta nhìn người dáng người ra người, sao lại không nói tiếng người?”

Hoắc trưởng lão nổi trận lôi đình: “Láo xược! Nếu không phải nể ngươi còn nhỏ tuổi, lão phu đã cho ngươi một bài học nhớ đời rồi!”

“Lão phu khinh thường đôi co với một đứa con nít như ngươi, cút mau! Bằng không đừng trách lão phu không khách khí!”

Phượng Khê cười tươi như hoa:

“Ta tuy nhỏ tuổi, nhưng không có ngu ngốc.

Hiểu biết với tuổi tác chẳng liên quan nhau, tỷ như... ta với ngươi chẳng hạn.”

Hoắc trưởng lão: “……”

Ngươi đây là vòng vo mắng ta ngu à?!

Cái nha đầu ch/ết tiệt này thật đáng giận!

Ban đầu hắn còn định giữ thân phận, không thèm ra tay với một tiểu bối. Nhưng giờ đây cơn giận bốc đầu, hắn vung tay tung uy áp bao phủ về phía Phượng Khê.

Bốn người Tiêu Bách Đạo luôn đứng bên cảnh giác, đồng loạt ra tay hóa giải uy áp của Hoắc trưởng lão.

Quân Văn đứng bên nhìn mà muốn trợn mắt: Mấy người rảnh rỗi quá ha?! Cái uy áp này với tiểu sư muội thì khác gì bữa sáng ăn không tiêu?!

Nhưng mà, hắn vẫn rất chuyên nghiệp, nghiêm túc... quay phim.

Đã là một Ngũ sư huynh thành thục rồi, hắn không cần tiểu sư muội sai bảo, cũng biết lúc nào cần quay, lúc nào cần zoom.

Người hiểu chuyện, luôn biết lúc nào nên bấm máy.

Quả nhiên, tiểu sư muội của hắn bắt đầu diễn rồi.

Phượng Khê tức giận chỉ mặt mắng lớn:

“Hoắc trưởng lão! Ngươi giữa lúc đàm phán lại ra tay với vãn bối, đây là cách Trường Sinh Tông các ngươi ‘biểu diễn’ đấy à? Đây là phong cách làm việc của Nam Vực các ngươi à?

Hiểu rồi!

Trong mắt các ngươi, Phượng Khê ta không là gì, Huyền Thiên Tông bọn ta cũng thế. Thậm chí toàn bộ Bắc Vực này, trong mắt các ngươi chẳng khác gì đàn kiến!

Muốn giẫm thì giẫm, muốn gi/ết thì g/iết, xem chúng ta không ra gì!

Các ngươi lấy cớ Hoàng Phủ thế gia đòi người, thật ra chẳng qua là bày ra một cái cớ đẹp mặt!

Dù có giao Tứ sư huynh ra, các ngươi cũng sẽ bịa thêm lý do khác để khiêu khích!

Chỉ chờ chúng ta ra tay, các ngươi sẽ có cớ kéo binh đánh lên Nhân tộc Bắc Vực, đúng không?!

Kẻ xâm lược còn muốn tìm cái lý cho mình ra vẻ chính nghĩa, các ngươi tưởng mắt người Bắc Vực mù hết à?!

Hay tưởng hậu nhân không phân biệt được đúng sai?!

Đã làm cường đạo thì đừng mơ làm người hát xướng ca!”

Hoắc trưởng lão mặt xanh rồi lại trắng, chưa bao giờ nghĩ Phượng Khê lại dám nói toạc mưu đồ của bọn hắn ra giữa thanh thiên bạch nhật.

Trong mắt hắn, người Bắc Vực dù có biết cũng không dám nói, vì sợ chọc giận Nam Vực.

Chưa kịp mở miệng, Phượng Khê lại tiếp lời:

“Ngạc nhiên đúng không? Không ngờ ta dám nói ra?

Thứ ngươi không ngờ còn nhiều lắm!

Ngươi tưởng Bắc Vực chúng ta sợ Nam Vực các ngươi à? Sợ các ngươi phát binh thật à?

Sai rồi, mười phần sai!

Sư phụ ta lựa lời khéo léo đàm phán, một mực nhượng bộ, là vì ông ấy nhát gan sợ ch/ết sao?

Không!

Người già nhà ta nghĩ cho đại cục!

Nam Vực và Bắc Vực đều là Nhân tộc, phải cùng nhau giữ gìn bờ cõi, chứ không phải dùng đao kiếm mà chào nhau!

editor: bemeobosua

Một khi khai chiến, chắc chắn sinh linh đồ thán, dân chúng lầm than.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-544.html.]

Người có lương tri, ai lại mong điều đó xảy ra?

Cho nên, sư phụ ta và ba vị sư thúc đều cố hết sức nhẫn nhịn. Nhưng các ngươi lại coi đó là mềm yếu?

Nếu các ngươi nghĩ vậy là vì chúng ta sợ không dám đánh, thì đúng là quá coi thường cốt khí Bắc Vực!

Tài nguyên thua kém các ngươi? Đúng!

Tu vi yếu hơn các ngươi? Cũng đúng!

Nhưng Bắc Vực là nhà của chúng ta. Kẻ xâm lược, dù mạnh cỡ nào, chúng ta cũng sẽ khiến các ngươi có vào mà không có ra!

Khinh Bắc Vực ta — gi/ết!

Giẫm đạp tôn nghiêm Bắc Vực — gi/ết!

Xâm phạm Bắc Vực — giế/t!”

Phượng Khê vừa dứt lời, Hình Vu đã giơ tay hét lớn: “Gi/ết!”

Quần chúng Bắc Vực m.á.u nóng sôi trào, đồng loạt hô theo: “Giế/t!”

“G/iết!”

“Gi/ết!”

Quân Văn đang quay phim: “……”

Cái đồ dã sư huynh ngươi cướp spotlight của ta là sao hả?!

Nhưng giờ chẳng có thời gian ghen nữa, hắn cũng ngửa cổ hô to một tiếng: “Giế/t!”

Tiêu Bách Đạo và ba sư thúc tuy không cùng hô, nhưng ánh mắt trước nay chưa từng kiên định như lúc này.

Phượng Khê nói không sai, Bắc Vực là nhà của họ. Dù Ma tộc không đồng ý liên minh, họ cũng sẽ bảo vệ nhà mình tới cùng.

Dù phải cùng lúc đối đầu cả Nam Vực lẫn Ma tộc, họ cũng tuyệt không lùi bước!

Hoắc trưởng lão và đám người đi cùng hắn bị tiếng “Gi/ết” rung trời dội ngược mấy bước.

Thế như chẻ tre!

Dù biết Bắc Vực không động thủ thật, nhưng khí thế này khiến người ta cũng phải rùng mình, trong lòng dâng lên một tia... sợ.

Hoắc trưởng lão cuối cùng cũng thu lại sự ngông nghênh, trố mắt nhìn Phượng Khê.

Một cô nương chưa qua tuổi cập kê, chỉ vài lời đã khơi dậy chiến ý cả đám người, đúng là từng chữ như d/ao, từng câu như má/u chảy!

Phượng Khê giơ tay, mọi người lập tức im phăng phắc.

Nàng bình thản nhìn Hoắc trưởng lão:

“Hoắc trưởng lão, Bắc Vực ta lời đã nói rõ, các ngươi không cần cố chọc giận thêm nữa. Nếu Nam Vực muốn phát binh, vậy thì cứ phát đi!

Bắc Vực chúng ta hoan nghênh tiếp đón!

Tiễn khách!”

Hoắc trưởng lão trừng mắt nhìn nàng, lạnh lùng: “Tốt, rất tốt! Bắc Vực các ngươi cứ chờ gánh lấy cơn thịnh nộ của Nam Vực đi!”

Vừa dứt lời, Hồ Vạn Khuê đã cười toe toét:

“Họ Hoắc, nghe kỹ đây: chúng ta và Ma tộc đã đạt được đồng thuận, sắp ký minh ước hữu hảo.

Nam Vực các ngươi có gan thì cứ phát binh! Đến lúc đó xem hươu chế/t về tay ai!”

Hoắc trưởng lão đứng không vững, lảo đảo mấy bước, trố mắt nhìn Hồ Vạn Khuê:

“Ngươi nói gì cơ?!”

Bắc Vực với Ma tộc chẳng phải nước lửa không đội trời chung sao?! Sao mà kết minh được?!

Hồ Vạn Khuê tốt bụng lặp lại lần nữa:

“Đúng rồi, lần này kết minh được cũng nhờ Lang Ẩn Uyên ra mặt hòa giải. Nếu thật sự đánh nhau, Lang Ẩn Uyên chắc chắn cũng sẽ ra tay.”

Hoắc trưởng lão cố giữ mặt mũi, nhưng sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Là trưởng lão Trường Sinh Tông, hắn quá rõ sức mạnh của Lang Ẩn Uyên rồi.

Một mình Lang Ẩn Uyên còn mạnh hơn cả bốn đại tông môn cộng lại!

Trận này... không thể đánh nổi!

Nghĩ đến đây, hắn đành miễn cưỡng nặn ra một nụ cười:

“Hồ chưởng môn, các vị chưởng môn, trước mắt chỉ là đôi bên nói qua nói lại, cuối cùng ta cũng chỉ là người đứng giữa được gửi gắm lời nói, nên khó tránh khỏi có lúc hơi quá lời, mong mọi người đừng để bụng.”

“Nếu Cảnh Viêm không nghĩ đến chuyện Hoàng Phủ thế gia, thì thôi, cứ để đó, khi nào hắn muốn quay lại thì lúc đó cũng chưa muộn.”

“Ta đây xin cáo từ!”

“Hy vọng sau này có duyên, chúng ta lại gặp nhau!”

Nói xong, nàng xoay người chuẩn bị đi, nhưng lại khẽ cười tủm tỉm gọi nhỏ một tiếng:

“Từ từ đã!”

Loading...