Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 545

Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:27:54
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

545. Về sau ngươi cứ gọi là Phượng Bóc Lột cho tiện đi.

Hoắc trưởng lão quay đầu nhìn Phượng Khê: “Có chuyện gì?”

Phượng Khê lập tức sa sầm mặt mày:

“Ngươi khinh sư phụ ta, sỉ nhục tông môn ta, giẫm đạp Bắc Vực ta, bây giờ chỉ nhẹ hều nói vài câu xin lỗi là xong chuyện à?!

Nếu cứ vậy mà để ngươi đi, người ngoài còn tưởng Bắc Vực ta không có ai biết đánh lộn!”

Hoắc trưởng lão đè xuống cơn giận trong lòng, nói: “Vậy ngươi muốn sao?”

“Thứ nhất, xin lỗi sư phụ ta!

Thứ hai, bồi thường tổn thất cho Huyền Thiên Tông chúng ta.”

Hoắc trưởng lão nghiến răng: “Xin lỗi Tiêu chưởng môn thì ta chấp nhận, dù sao trước đó đúng là ta hơi lỡ lời. Nhưng ta có phá hoại gì của Huyền Thiên Tông các ngươi đâu, vì sao bắt ta đền bù?”

Phượng Khê ngửa mặt trời thở dài:

“Bởi vì ngươi gây hấn, ép buộc tụi ta, làm phí biết bao thời gian quý báu của chúng ta!

Mệt cho ngươi còn là trưởng lão Trường Sinh Tông, chẳng lẽ ngươi không biết thời gian đối với người tu hành quý giá đến mức nào sao?

Thời gian là mạng sống đó! Ngươi phí thời gian của chúng ta, chẳng khác nào hại mạng tụi ta!

Theo lý, nên bắt ngươi đền mạng! Nhưng nghĩ tới tuổi ngươi cũng không dễ sống tới giờ, thôi thì dùng tiền mua mạng vậy!”

Hoắc trưởng lão: “……”

Vừa định cãi lại, thì đột nhiên thấy Phượng Khê toàn thân tỏa ánh sáng, tại chỗ khoanh chân nhập định, ngộ đạo!

Hoắc trưởng lão: “……”

Ngươi mắng ta một trận đã đời rồi quay ra ngộ đạo?

Có còn thiên lý không vậy?!

Quân Văn lập tức nhào ra, tranh thủ cơ hội mà tuyên truyền:

“Tiểu sư muội ta ngộ đạo nói lên điều gì?

Nói lên Bắc Vực ta được trời giúp, còn Nam Vực các ngươi thì bị Thiên Đạo vứt bỏ!

Đây chính là: ‘Chính đạo thì được nhiều người giúp, tà đạo thì cô độc!’”

Không ít người nhìn sang Quân Văn, đặc biệt là Hình Vu.

Tên này đúng là mặt dày! Bế quan cũng có thể bẻ lái thành học vấn chính trị được!

Hoắc trưởng lão mặt xanh như tàu lá, đổi sắc như tắc kè hoa.

Muốn chuồn? Không có cửa!

Nhưng mà xin lỗi với bồi thường thì mất mặt quá!

Ngay lúc ông đang do dự, Phượng Khê ngộ đạo xong.

Lúc này mọi người mới để ý, nàng đã đạt tới Trúc Cơ đại viên mãn, chỉ cách Kết Đan một bước!

Không thấy nàng kết đan sau ngộ đạo cũng chẳng ai bất ngờ. Dù sao kết đan còn cần thiên tài địa bảo, linh khí đầy đủ, không phải cứ muốn là có.

Phượng Khê thì vui khỏi nói.

Vì kim đan trong đan điền của nàng từ màu xanh lá đã chuyển sang màu lam, cách màu vàng chỉ còn chút xíu.

Nàng đứng dậy, quay sang Hoắc trưởng lão:

“Xét thấy ngươi giúp ta ngộ đạo, ta giảm giá cho ngươi. Một trăm triệu hạ phẩm linh thạch là được.”

Hoắc trưởng lão: Đây là chiết khấu gãy xương hả?!

Mở miệng ra là một trăm triệu, ngươi là cướp à?!

Ông lạnh giọng: “Không đời nào!”

Phượng Khê chớp chớp mắt:

“Không đời nào? Ở chỗ ta không có chuyện gì là không thể!

Nếu ngươi không chịu trả, vậy thì chỉ có thể lưu lại Huyền Thiên Tông làm khách quý!

Sau đó bọn ta sẽ loan tin khắp thiên hạ, để thế nhân biết Nam Vực các ngươi khinh nhục Bắc Vực chúng ta đến nhường nào!

Nếu dân tâm đều hướng về việc thảo phạt Nam Vực, thì chúng ta chỉ có thể thuận theo lòng người, liên minh với Ma tộc, Yếm tộc mà tấn công thôi!

Đừng tưởng có Giao giới địa ngăn cách thì tụi ta không làm gì được các ngươi!

Nhân tộc không làm được, không có nghĩa là Ma tộc và Yếm tộc cũng bó tay.

Đến lúc đó, Bắc Vực chiếm Nam Vực, rồi chia phần cho hai tộc kia, chắc chắn họ sẽ cực kỳ hài lòng!

Ta thấy Trường Sinh Tông các ngươi cũng không tồi, sau này tứ đại tông môn ta khỏi cần tách biệt, gom về hết Trường Sinh Tông cho tiện!”

Hoắc trưởng lão tức đến suýt ói m/áu.

Chưa gì đã định chiếm luôn tông môn người ta rồi?!

Ông nghiến răng: “Ngươi không có bằng chứng, dựa vào đâu mà người ta tin ngươi?!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-545.html.]

Quân Văn lập tức giơ Lưu Ảnh Thạch: “Bằng chứng ở đây này! Yên tâm, ta quay hẳn vài bản luôn!”

Hoắc trưởng lão: “……”

Bên này còn đang cãi nhau, bên kia đã quay phim? Huyền Thiên Tông các ngươi toàn là quái nhân hả?!

Ông biết không nhún nhường là không xong.

Thế là nghiến răng cúi đầu xin lỗi Tiêu Bách Đạo, sau đó bắt đầu móc tiền.

Tổng cộng ông với đám tùy tùng chỉ gom được 60 triệu linh thạch.

Phượng Khê tỏ vẻ thương cảm:

“Hoắc trưởng lão, ngài dù gì cũng là trưởng lão Trường Sinh Tông, sao mà nghèo vậy?

Một trăm triệu linh thạch cũng không có à? Đáng thương ghê!”

Hoắc trưởng lão: “……”

Cả thiên hạ đều biết Huyền Thiên Tông là tông môn nghèo nhất Bắc Vực, vậy mà giờ đi cười nhạo người khác nghèo?

Phượng Khê lại chớp chớp mắt:

“Không có linh thạch thì lấy vật khác trừ nợ cũng được. Dược thảo, đan dược, linh khí, phù chú gì cũng chấp nhận, bảo đảm giá cả hợp lý!”

Hoắc trưởng lão tức đến mắt đỏ rực!

Phượng Khê này đúng là quá quắt! Nhưng không có cách nào khác.

Dù tu vi ông có cao hơn Tiêu Bách Đạo một bậc, mạnh mẽ chuồn cũng được, nhưng mấy tên tùy tùng thì sao?

Quan trọng hơn, ông sợ Bắc Vực thật sự mượn cớ phát binh, Trường Sinh Tông chắc chắn sẽ đá ông ra chịu trận.

Lúc đó thì đừng nói một trăm triệu, có khi cả cái mạng cũng mất.

Thế là dù tức đến hộc m/áu, ông vẫn phải móc hết đồ trên người ra, đám tùy tùng cũng vậy.

Cuối cùng vẫn thiếu hai mươi triệu linh thạch.

Phượng Khê liếc nhìn Hoắc trưởng lão.

Hoắc trưởng lão: “……”

Không phải chứ, chẳng lẽ còn muốn lột cả quần áo ông đem bán?!

Phượng Khê cười tươi rói:

“Hoắc trưởng lão, xét thấy ngài giúp ta ngộ đạo, ta không ép ngài. Ngài viết giấy nợ đi.”

Hoắc trưởng lão: “……”

Ngươi đừng gọi là Phượng Khê nữa, gọi Phượng Bóc Lột cho rồi!

Cuối cùng, ông vẫn phải ký giấy nợ hai mươi triệu linh thạch.

Hoắc trưởng lão cũng "ngộ đạo", nếu thời gian quay ngược được, ngay giây phút thấy nha đầu này xuất hiện, ông sẽ quay lưng bỏ chạy ngay lập tức.

Một bài học đẫm máu!

Ông nghiến răng: “Đưa Lưu Ảnh Thạch cho ta!”

Phượng Khê chu môi ra hiệu, Quân Văn lập tức đưa Hoắc trưởng lão mười cái.

Hoắc trưởng lão: “……”

Quay tới mười bản luôn hả?!

Lũ này chuẩn bị kỹ thiệt!

Ông nghiền nát cả mười cái Lưu Ảnh Thạch, rồi gật đầu nói:

“Phượng Khê, giỏi lắm! Núi còn xanh, nước còn chảy, sau này rồi sẽ gặp lại!”

Phượng Khê phì cười: “Tất nhiên là còn gặp, Hoắc trưởng lão ngài còn nợ ta hai mươi triệu linh thạch mà!”

Hoắc trưởng lão: “……”

Khóe miệng ông giật giật, nếu không phải tu vi thâm hậu, chắc đã ngã lăn ra đất vì tức rồi.

Ngay lúc đó, Phượng Khê còn nói thêm:

“Hoắc trưởng lão, gặp nhau là duyên, ta tặng ngài một món quà nhỏ, xin nhận cho!”

Nói xong, đưa cho ông một tấm phù truyền tin.

Hoắc trưởng lão nhìn nó đầy nghi hoặc.

Tặng phù truyền tin là có ý gì?

Chẳng lẽ nha đầu này sợ mình, nên định lén liên lạc cầu hòa?

“Ngài chớ nghĩ nhiều, đưa ngài tấm truyền tin phù là để tiện cho ta sau này… giục lương thôi.”

Hoắc trưởng lão: “……”

Trời ơi trời ạ, sấm sét đâu, giáng xuống đánh chế/t lão đi cho rồi!

Lão thật sự chịu không nổi kiểu tra tấn này nữa!

Loading...