Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 546
Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:27:56
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
546. Thiếu niên à, tin tức của ngươi lỗi thời quá rồi đấy!
Lúc ấy Hoắc trưởng lão thật lòng không muốn nghe Phượng Khê nói chuyện nữa, mỗi câu nàng thốt ra như d.a.o đ.â.m vô tim hắn!
Đường đường là trưởng lão giàu nhất một vùng, chỉ trong chớp mắt đã biến thành kẻ nghèo rớt mồng tơi.
Nợ: hai mươi triệu linh thạch.
Không, chính xác hơn là hai mươi triệu tám trăm ngàn.
Vì tùy tùng tốt bụng quá, còn “giúp” hắn vay thêm tám trăm ngàn linh thạch để xài.
Hắn ra sức níu giữ chút sĩ diện cuối cùng của một trưởng lão Trường Sinh Tông, khách sáo chắp tay cáo từ Tiêu Bách Đạo cùng đám người, rồi lập tức leo lên phi thuyền bay mất hút.
Vừa vào khoang, việc đầu tiên là nuốt một đống đan dược, trễ chút nữa là hắn thổ huyết tại chỗ!
Phượng Khê!!!
Tiểu nha đầu vô tri, ta nhớ ngươi rồi! Ngươi cứ chờ đó!
Hắn vừa thề thốt trong lòng, thì nhẫn trữ vật rung lên, truyền tin phù đến.
Là Phượng Khê.
Hoắc trưởng lão thực sự không muốn nghe, giọng nói của nàng giống như tiếng chuông đập vào óc, thẳng thấu não!
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng hắn vẫn dùng thần thức đọc thử…
Bên trong truyền ra giọng nói trong trẻo mà ngọt lịm, lại khiến người nghe nổi da gà:
“Hoắc trưởng lão, ta biết hiện tại ngài không có ấn tượng tốt gì với ta... nhưng ai biết được, ở chung lâu dài, có khi ngài lại thấy ta thông minh dễ thương ấy chứ!”
Hoắc trưởng lão: “……”
Ngươi phải dày mặt đến cỡ nào mới nói ra được câu đó?!
Hắn bặm môi tiếp tục nghe.
“Hoắc trưởng lão, lần này ngài không hoàn thành nhiệm vụ, về Trường Sinh Tông thể nào cũng bị chỉ trích, ta chỉ cho ngài một con đường sáng.
Cái gọi là ‘ch/ết đạo hữu, đừng ch/ết bần đạo’, cái nồi lần này, ngài cứ trút hết lên đầu Hoàng Phủ thế gia là được!
Không phải tại bọn họ cứ nằng nặc đòi nhờ Trường Sinh Tông các ngài giúp người sao? Không có bọn họ, đâu có ra cái cớ sự này?
Chưa hết đâu, không chỉ phải để họ nhận lỗi, còn phải để họ đền bù tổn thất cho ngài.
Tin ta đi, gia sản nhà họ cũng khá lắm, một trăm triệu linh thạch đối với họ chẳng là gì!
Ngài thậm chí có thể đòi thêm chút ít, coi như... bù đắp tổn thương tinh thần.
Tất nhiên, ngài có thể nghĩ ta đang ly gián. Nhưng tiếc quá, ngài đoán đúng rồi đó.
Ta chính là đang ly gián đây, nghe hay không tùy ngài.”
Hoắc trưởng lão: “……”
Từ trước tới giờ chưa từng thấy ai mặt dày đến vậy! Có thể đem âm mưu nói trơn tru như thể đang giảng đạo lý...
Nhưng càng nghĩ... hắn lại thấy Phượng Khê nói có lý.
Dựa vào cái gì mà hắn phải gánh cái nồi này? Dựa vào cái gì mà hắn phải chịu mất một trăm triệu linh thạch?
Lỗi rõ ràng là do Hoàng Phủ thế gia, để họ gánh là đúng rồi!
Ngay khi hắn đang hạ quyết tâm, truyền tin phù lại rung lên, vẫn là giọng nàng:
“Hoắc trưởng lão, có phải ngài thấy kế sách của ta không tệ đúng không? Có phải rất muốn cảm ơn ta?
Thôi đừng khách sáo, người trong nhà cả mà!
Sau này ta có dịp tới Nam Vực, ngài nhớ tiếp đãi chu đáo là được rồi!”
Hoắc trưởng lão suýt nữa tức đến thổ huyết lần hai!
Ai là người trong nhà với ngươi?!
Ngươi còn dám bén mảng tới Nam Vực?
Không sợ đến lúc đó cốt cũng chẳng còn?!
Thật đúng là to gan lớn mật!
Bên này, Phượng Khê vừa thu hồi truyền tin phù vừa tươi cười bắt chuyện với mọi người.
Hồ Vạn Khuê cười to:
“Con đúng là cái miệng ăn nói khéo ghê! Một mình đấu lại cả thiên quân vạn mã!
Nếu sư phụ con sớm biết con lợi hại vậy, đã chẳng phải buồn rầu lo nghĩ suốt thời gian qua!”
Phượng Khê cười ngọt ngào:
“Hồ sư thúc, đừng tâng bốc con. Hoắc trưởng lão chịu lui bước, phần lớn vẫn là nhờ Ma tộc chịu liên minh với Nhân tộc Bắc Vực chúng ta.
À đúng rồi, sao tự dưng Ma tộc lại muốn liên minh vậy ạ?”
Hồ Vạn Khuê vuốt râu nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-546.html.]
“Ta cũng thấy lạ. Không chừng có liên quan tới Huyết Vô Ưu, đứa nhỏ kia vừa mới khuyên được Ma Hoàng liên minh với chúng ta.
Nói tới Huyết Vô Ưu, ngươi đừng giận nhé, nha đầu đó còn dai sức hơn cả ngươi!
Tuổi còn nhỏ mà đã là Thánh nữ Huyết Ma tộc, còn bái 24 vị đại năng làm sư phụ, nghe đồn sau này có khi là người thừa kế Lang Ẩn Uyên.
Ma Hoàng còn nhận nàng làm nghĩa nữ, cưng như trứng mỏng! Đúng chuẩn sủng nhi của Ma tộc đó!”
Phượng Khê vẻ mặt ngạc nhiên chân thành:
“Huyết Vô Ưu lợi hại vậy sao? Vậy thì đúng là con còn kém xa nàng ấy rồi! Nếu có cơ hội gặp, con nhất định phải học hỏi nàng ấy nhiều hơn.”
Người duy nhất trong sân muốn cảm ơn mà không nói được lời nào, Quân Văn: “……”
Đúng lúc đó, từ sơn môn có một bóng người bay tới, đầu tóc rối tung, mặt mũi phờ phạc, là Cảnh Viêm!
Mắt đỏ bừng, mặt hóp lại, xách theo kiếm như sắp xông trận, vừa lao đến trước mặt mọi người đã quỳ sụp xuống trước Tiêu Bách Đạo:
“Sư phụ! Con biết người vì con mà khổ tâm, nhưng con không thể để người vì con mà bất nghĩa với Huyền Thiên Tông!
Con nguyện ý theo người của Hoàng Phủ thế gia rời đi!
Con biết, mạng tiện này của con không đáng bao nhiêu, nhưng như tiểu sư muội nói, mạng của con không chỉ là của con, mà còn là của sư phụ, của cả Huyền Thiên Tông!
Nên con sẽ cố sống! Đợi một ngày, chúng ta sẽ gặp lại!”
Dứt lời, bụp bụp bụp dập đầu ba cái.
Mọi người: “……”
Thiếu niên à, tin tức của ngươi lỗi thời quá rồi đấy!
Hoắc trưởng lão dẹp đường hồi phủ từ đời tám hoánh, mang theo hơn hai mươi triệu giấy nợ đi rồi!
Phượng Khê thì cười tươi rói, không uổng công nàng bày mưu tính kế. Tứ sư huynh tuy vẫn mặt dài như ngựa, nhưng cuối cùng cũng biết quý mạng rồi!
Quân Văn thì nhìn Cảnh Viêm chằm chằm: Ủa? Sao tu vi lại lên Kim Đan? Còn là tầng tám?
Tuy vẫn chưa bằng hắn, nhưng tốc độ tăng cấp này... hơi bị ghê?
editor: bemeobosua
Lại nhìn đôi mắt đỏ ngầu, đầu tóc rối tung, trong lòng hắn lóe lên một suy đoán: Cảnh lão tứ tẩu hỏa nhập ma rồi!
Chắc chắn là thế, bằng không sao trốn được thủ vệ chạy tới đây?
May mắn Ma tộc giờ cũng là đồng minh, nhập ma cũng không còn là tội to.
Lúc ấy, Tiêu Bách Đạo đỡ lấy Cảnh Viêm:
“Chuyện xong rồi, Hoắc trưởng lão đã về Nam Vực...”
Sau khi nghe kể hết mọi chuyện, Cảnh Viêm ngơ người:
“Sư phụ... người nói thật không?”
Sau khi được xác nhận, hắn... nở nụ cười.
Rồi ngất xỉu.
Tiêu Bách Đạo vội nhét đan dược vào miệng hắn.
Hồi tỉnh chưa bao lâu, hắn vẫn lơ mơ, cứ hỏi đi hỏi lại.
Cuối cùng, Quân Văn vung tay tát hai phát bốp bốp.
Cảnh Viêm tỉnh luôn.
Chủ yếu là... đau thấy bà nội!
Nhưng hắn đang vui mừng, không thèm so đo với Quân Văn.
Hắn nghiêm trang cúi đầu cảm tạ ba người Hồ Vạn Khuê vì đã tương trợ.
Phượng Khê vui cực kỳ, Tứ sư huynh không chỉ biết sống, mà còn biết làm người!
Không dễ dàng gì!
Cuối cùng, Cảnh Viêm đi tới trước mặt Phượng Khê, mắt đỏ hoe, gọi một tiếng:
“Tiểu sư muội…”
Không nói thêm lời nào.
Phượng Khê cười toe:
“Tứ sư huynh, muội vừa mới xuất quan, đói muốn xỉu luôn rồi. Mau mau vào trong, muội muốn ăn cơm cái đã!”
Mọi người bị lời này của nàng chọc cho vui vẻ, vây quanh bốn người Tiêu Bách Đạo hướng sơn môn bên trong đi.
Phượng Khê tung ta tung tăng đi theo phía sau Tiêu Bách Đạo, đột nhiên đầu gối mềm nhũn, quỳ gối trên mặt đất.
Phượng Khê: “……”
Chính là loại cảm giác quen thuộc này.
Ta, về tới nhà rồi.