Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 547
Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:27:58
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
547. Tổ sư gia nổi tiếng keo kiệt hôm nay sao lại hào phóng dữ thần vậy?!
Phượng Khê lại một lần nữa trở thành tiêu điểm.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nàng.
Phượng Khê không hề hoảng hốt, càng không có vẻ ngượng ngùng. Nàng bình thản ngước nhìn tấm biển treo trên sơn môn, vẻ mặt trang nghiêm thành kính:
"Đa tạ Tổ sư gia phù hộ, phù hộ Huyền Thiên Tông ta, phù hộ chúng sinh Bắc Vực!
Đệ tử Phượng Khê xin dập đầu tạ ơn!"
Tiêu Bách Đạo lúc này mới như tỉnh mộng, vội vàng quỳ xuống dập đầu theo. Những người khác cũng nhao nhao quỳ xuống, cúi đầu tạ tổ.
Ngay cả Bách Lí Mộ Trần và hai vị đồng hành cũng dẫn đệ tử hành lễ, dù gì bọn họ không phải người trong môn, quỳ thì có hơi không hợp lắm, nên đổi thành bái lễ hậu bối cho phải phép.
Phía trên sơn môn, ba chữ to "Huyền Thiên Tông" trên tấm biển phát ra ánh sáng lập lòe như có linh quang. Mọi người đứng dưới đó, ai nấy đều cảm thấy như ngâm mình trong nắng sớm, thoải mái không tả xiết.
Có vài người thậm chí còn đột phá ngay tại chỗ!
editor: bemeobosua
Hồ Vạn Khuê không kìm được mà hô to: "Trời ơi! Tổ sư gia thật sự đang ban phúc cho chúng ta!"
Cả đám người lập tức mừng rỡ như điên, ánh mắt ai nấy đều dồn về phía Phượng Khê đầy cảm kích. Nếu không nhờ nàng quỳ xuống làm gương, họ đâu có nghĩ tới chuyện "tận hiếu kính" với Tổ sư gia, nay lại hưởng sái linh quang?
Phượng Khê: “…”
Cái lão Tổ sư gia keo kiệt này hôm nay bị gì mà hào phóng thế không biết?!
Nàng chợt nhớ tới cái hộp ngọc Tổ sư gia ban cho mình trước đó, vội vàng lấy ra nhìn xem có gì bên trong, ai ngờ... vẫn mở không ra.
Phượng Khê lập tức tịt ngòi, chẳng buồn nói câu nào.
Người khác thì ban phúc, ban điểm, ban ánh sáng linh quang…
Đến lượt mình thì vẫn khóa hộp chặt như két sắt!
Cái đám bạch hạc ta cho ông ăn còn không đủ sao?!
Haiz.
Mà thôi, ít ra ông vẫn chưa bắt ta nộp đủ 81 cái bạch hạc.
Nếu lúc trước ta lỡ mồm hứa tặng hẳn một vạn con, thì giờ chắc khỏi sống…
Nghĩ tới đây, Phượng Khê rùng mình một cái, vội vàng lon ton chạy theo đoàn người của Tiêu Bách Đạo vào sơn môn.
Vào đến đại điện, Tiêu Bách Đạo liền sai người bưng trà nước, bày điểm tâm, còn cho chuẩn bị cả tiệc rượu.
Phượng Khê tranh thủ lúc rảnh, kéo Bách Lí Mộ Trần ra một góc, nhẹ giọng hỏi:
“Bách Lí sư thúc, sắc mặt người trông không được tốt lắm, có phải bị thương rồi không?”
Bách Lí Mộ Trần thấy nàng lo lắng thật lòng, trong bụng càng thêm hụt hẫng.
Nếu biết trước con bé này lợi hại thế này, năm xưa ta nên thu nàng làm đồ đệ, chứ đâu có dại dột ôm lấy con bạch nhãn lang Thẩm Chỉ Lan kia về!
Hắn thở dài một hơi: “Lúc con bế quan, đã xảy ra nhiều chuyện lắm. Có thời gian thì hỏi sư phụ con sẽ rõ.”
Phượng Khê thấy thế cũng không gặng hỏi thêm, chỉ dặn hắn chú ý sức khoẻ.
Bách Lí Mộ Trần: được quan tâm chút xíu cũng đủ hụt hẫng cả ngày.
Ngay lúc đó, tam đệ tử của hắn là Mạc Tu Viễn kéo Phượng Khê ra một góc, hạ giọng, nghiến răng nghiến lợi:
“Phượng Khê sư muội, tất cả là tại cái con Thẩm Chỉ Lan bạch nhãn lang làm loạn đó!”
Rồi hắn kể lại toàn bộ sự tình.
Dù Thẩm Chỉ Lan đã gây ra không ít chuyện tày đình, nhưng Bách Lí Mộ Trần vẫn chỉ phạt cấm túc, ăn mặc không thiếu, tu luyện cũng đầy đủ.
Nói trắng ra, trong lòng ông vẫn ôm một tia hy vọng rằng Thẩm Chỉ Lan sẽ tỉnh ngộ hoàn lương.
Hai tháng trước, Trường Sinh Tông phái một vị trưởng lão họ Trương tới, người này có quan hệ sâu xa với nhà họ Thẩm, ngỏ ý muốn gặp Thẩm Chỉ Lan.
Bách Lí Mộ Trần cũng không tiện từ chối, liền cho đưa nàng đến đại điện.
Ai ngờ, Trương trưởng lão vừa gặp đã tỏ ý muốn thu Thẩm Chỉ Lan làm đồ đệ, đưa nàng về Trường Sinh Tông tu luyện.
Vì nàng có tư chất thủy linh căn cực phẩm.
Chuyện gì vậy chứ?!
Đường đường là tông môn chính phái mà đi cướp đồ đệ nhà người ta à?!
Chưa kể, đây còn là giữa vùng biên giới Nam Vực và Bắc Vực, động chút là thành tranh chấp chính trị.
Bách Lí Mộ Trần đương nhiên từ chối, còn nói rõ Thẩm Chỉ Lan là người có tội, chuyện cũ chưa điều tra rõ ràng thì không thể rời khỏi Hỗn Nguyên Tông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-547.html.]
Ai dè Trương trưởng lão cười khẩy, buông lời thách đấu: nếu ông ta thua thì sẽ rút, còn nếu thắng thì phải giao Thẩm Chỉ Lan.
Bách Lí Mộ Trần chưa kịp phản ứng thì Trương trưởng lão đã động thủ!
Hai bên đánh ngang tài ngang sức, vẫn chưa phân thắng bại.
Ai ngờ Thẩm Chỉ Lan bất ngờ ném ra một tấm bùa “Cơn lốc cấp Thiên” về phía sư phụ mình, khiến Trương trưởng lão thừa cơ đánh trúng Bách Lí Mộ Trần một chưởng nội thương, hộc m/áu.
Sau đó hai người dùng bùa truyền tống, cao chạy xa bay.
editor: bemeobosua
Mạc Tu Viễn nghiến răng: “Nghe nói sau khi tới Trường Sinh Tông, Thẩm Chỉ Lan nhanh chóng lập công lớn. Nhờ ‘kế sách’ của nàng mà thông đạo giữa Nam và Bắc Vực được mở rộng vài lần, lại còn có hiệu quả ẩn thân!
Nếu không phải vậy, Nam Vực cũng đâu có dám điều Hoắc trưởng lão tới ép Huyền Thiên Tông các ngươi!”
Phượng Khê nghe đến đây mới vỡ lẽ.
Không trách Nam Vực đột ngột ra tay, hoá ra vì chuyện này.
Đúng lúc ấy, có người để ý đến tu vi của Quân Văn.
Người phát hiện đầu tiên: Hình Vu.
Quân Văn: “…”
Thiệt châm chọc, kẻ quan tâm hắn đầu tiên lại chính là… kẻ địch truyền kiếp!
Hắn rất muốn nhân cơ hội này khoe khoang một phen, nhưng nghĩ tới lời dặn của tiểu sư muội trước đó, đành khiêm tốn nói:
“Trong lúc bế quan, ta lĩnh ngộ được vài loại kiếm thế, nên tu vi mới tăng nhanh chút. Nhưng nền tảng vẫn còn yếu, cần củng cố thêm.”
Tiêu Bách Đạo nghe xong vui rơn, lòng thầm khen:
Lão ngũ tiến bộ rồi!
Đúng là gần Tiểu Khê thì sáng láng!
Tất cả đều nhờ công của Tiểu Khê đó!
Ánh mắt ông đầy âu yếm nhìn về phía Phượng Khê.
Quân Văn: “…”
Sư phụ, người lác rồi à?!
Nhìn ta nè! Nhìn ta chứ! Đừng có nhìn tiểu sư muội hoài!!
Bất quá, điều hắn thật sự quan tâm là phản ứng của mấy sư huynh.
Đại sư huynh Giang Tịch thành thật vỗ vai hắn: “Ngũ sư đệ, làm tốt lắm!”
Nhị sư huynh Bùi Chu phe phẩy quạt, giọng nhàn nhạt: “Cũng tạm thôi. Gần đây ta bận chế bùa, chứ không thì đã sớm Nguyên Anh rồi.”
Tam sư huynh Dung Tranh thì yên lặng rút ra một quyển Môn quy, đưa cho hắn.
“Ngũ sư đệ, vừa rồi ngươi vô cớ đánh Tứ sư đệ, trái với điều ba mươi chín khoản tám mươi lăm…”
Quân Văn: “…”
May mà nãy không lỡ lời khoe mẽ.
Chứ nếu mà có, chắc tam sư huynh đưa luôn cả một chồng môn quy!
Cảnh Viêm mắt đỏ hoe, nặng nề nói: “Chúc mừng.”
… rồi không nói gì thêm.
Quân Văn: “…”
Được rồi.
Ít ra cũng chúc mừng ta một câu. Đỡ tủi thân.
Lúc này, có người định hỏi về tu vi của Cảnh Viêm thì Phượng Khê chen lời pha trò đánh lạc hướng, rồi nhanh chóng kéo chủ đề sang chuyện liên minh giữa Nhân tộc Bắc Vực và Ma tộc.
Khác với Quân Văn, Phượng Khê nghi ngờ Cảnh Viêm không phải tẩu hỏa nhập ma, mà là bị ảnh hưởng bởi viên Lăng Vân Châu kia.
Dù ai cũng biết đó là bảo vật, nhưng hiểu là một chuyện, còn nhìn thấy tận mắt thì… thôi, tốt nhất nên né ra cho an toàn.
Chẳng bao lâu, chủ đề lại chuyển sang Huyết Vô Ưu. Có người thậm chí đem nàng ra so sánh với Phượng Khê.
Bách Lí Mộ Trần và hai người đi cùng ban đầu còn lo nàng sẽ khó chịu, ai dè…
Phượng Khê không những không buồn, mà còn nhập hội khen nàng tới tấp như một đóa hoa!
Khen nhiệt tình như thể… khen bản thân.
Cả ba người không khỏi gật đầu, thầm nghĩ: Phượng Khê đúng là một đứa trẻ không tệ!
Tấm lòng rộng rãi, khí độ hơn người!