Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 548

Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:28:01
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

548. Ngươi tính để gia gia ta vào đâu hả?

Bách Lí Mộ Trần cùng ba người nhanh chóng đổi đề tài sang tình hình Nam Vực.

“Lần này Hoắc trưởng lão xuất quân không thành công, Ma tộc lại chịu ký minh ước, chắc Nam Vực cũng sẽ tạm yên một thời gian.”

“Đúng thế, nên chúng ta phải nhanh chân sang xác nhận với Ma tộc cho chắc ăn, kẻo đêm dài lắm mộng.”

Khi mấy người đang thảo luận, Phượng Khê rụt rè giơ cái móng nhỏ:

“Sư phụ, ba vị sư thúc, con… có thể nói vài lời được không?”

Hồ Vạn Khuê cười rộng miệng: “Tiểu Khê, con là đứa nhỏ lễ phép quá mức rồi! Có gì thì nói thẳng đi!”

Phượng Khê lập tức nói ngay, giọng trong trẻo mà đanh thép:

“Sư phụ, các vị sư thúc, muốn phòng thủ tốt nhất chính là tấn công trước!

Trưởng lão Trường Sinh Tông ngang nhiên bắt tội đồ Thẩm Chỉ Lan của Hỗn Nguyên Tông, còn đánh bị thương cả Bách Lí sư thúc … Chuyện này mà cũng cho qua được à?

Đó chẳng phải là vả vào mặt Bắc Vực chúng ta hay sao?!

Thế nên, chúng ta nhất định phải đòi Nam Vực cho một lời giải thích!

Nếu bọn họ không đưa ra câu trả lời khiến chúng ta vừa lòng, chúng ta liền bắt tay với Yếm tộc và Ma tộc, cho bọn họ biết tay!

Chúng không phải đang mở thông đạo sao?

Cứ mỗi cái mở ra là chúng ta phá một cái!

Người Nam Vực mà còn dám mò qua đây, chúng ta bóp ch/ết từng đứa một!

Xem bọn họ sau này có còn dám múa mép ở Bắc Vực nữa không?!”

Tiêu Bách Đạo bốn người nghe xong thì há mồm trợn mắt.

Trong đầu họ, Nam Vực luôn là vùng đất mạnh mẽ không thể chống lại, họ chỉ nghĩ đến việc phòng thủ, chưa bao giờ dám nghĩ sẽ tấn công.

Nhưng đúng thật!

Sao lại không thể tấn công trước?!

Bây giờ đã kết minh với cả Ma tộc và Yếm tộc, còn sợ gì nữa?

Nghĩ tới những ấm ức từng chịu, m.á.u nóng sôi lên, cả bốn người gật đầu cái rụp: “Làm luôn!”

Tất nhiên, không phải thật sự muốn đánh, chỉ là gây chút áp lực với Nam Vực thôi.

Còn Phượng Khê thì tính xa hơn: Thẩm Chỉ Lan hiện tại đang sống sung sướng ở Trường Sinh Tông, nhưng nếu Bắc Vực gây áp lực, Trường Sinh Tông sẽ thấy nàng là cái gai trong mắt.

Khi đó, cuộc sống của nàng ta… không còn yên ổn nữa.

Dụng binh, quý nhất là đánh vào lòng người.

Bốn người Tiêu Bách Đạo lập tức bắt đầu bàn bạc chi tiết. Phượng Khê thì tranh thủ báo riêng với sư phụ một tin:

“Sư phụ à, ba vị sư thúc lặn lội đường xa tới giúp, chẳng lẽ để người ta về tay trắng?

Chi bằng, từ chỗ Hoắc trưởng lão vừa moi được 60 triệu linh thạch, con chia cho mỗi nhà 15 triệu, xem như chút lòng thành.”

Tiêu Bách Đạo đau lòng lắm, nhưng nghe ra cũng có lý.

Người ta tới giúp là ơn, không tới cũng chẳng ai trách, nhưng đã tới thì nên biểu thị chút tình cảm.

Sau này còn cần nhờ vả, chứ không phải chỉ chơi một lần rồi thôi.

Huống chi… tiền này là từ chỗ lão Hoắc mà ra, đưa ra càng củng cố mối quan hệ.

Thế là sau khi bàn xong chính sự, Tiêu Bách Đạo cười hề hề nói:

“Ba vị đạo hữu, lần này nhờ các vị ra tay tương trợ, Hoắc trưởng lão mới chịu rút lui.

Người gặp có phần, ba vị cũng đừng khách sáo, 60 triệu linh thạch, chia đều cho bốn nhà!”

Ba người Bách Lí Mộ Trần đều ngây như phỗng.

Gì cơ?

Tên Tiêu Tì Hưu (tên riêng bị giễu cợt), một người đến viên Tích Cốc Đan còn tiếc rẻ muốn xẻ tám phần, nay lại rộng rãi thế này?!

Cả ba vội vàng chối từ, nhưng Tiêu Bách Đạo cứ kiên quyết nhét vào tay, họ đành ngậm ngùi… nhận.

Qua một đêm, sáng hôm sau, ba người cáo từ rời đi.

Tiêu Bách Đạo cũng không giữ lại, vì thời buổi loạn lạc, mỗi người nên về trấn giữ môn phái là ổn nhất.

Họ đi rồi, đệ tử thân truyền thì thi nhau kiếm lý do ở lại.

Dù hơi sợ Dung Tranh thuyết giảng, nhưng chỉ cần được ở bên tiểu sư muội… tất cả đều có thể nhịn!

Đến tối ngày hôm sau, Tiêu Bách Đạo mới gọi riêng Phượng Khê và Quân Văn vào thư phòng hỏi chuyện chi tiết.

Phượng Khê lập cách ly trận, kể lại hành trình tại Ma tộc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-548.html.]

Gì kể được thì kể.

Gì không nên lộ, tuyệt đối không hé răng.

Ví dụ như chuyện Thiên Khuyết Minh, chuyện nàng là đảo chủ Lang Ẩn Uyên, chuyện bên cạnh nàng có một “gia gia ma qu/ỷ”.

Sau khi kể xong, nàng liền “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất.

“Sư phụ! Con chưa được người cho phép mà tự ý nhận đến hai mươi tư sư phụ! Con có lỗi với sự dạy dỗ của người! Xin sư phụ trách phạt!”

Quân Văn cũng vội vàng quỳ theo, vì hắn cũng nhận lén hai sư phụ.

Tiêu Bách Đạo trong lòng bảo không buồn là nói dối.

Ai mà không xót đồ đệ mình bị người ta “chia phần”?

Hai mươi tư người!

Là hai mươi tư tiết mục “chia đồ đệ”!

Nhưng nghĩ lại thì… cũng đành.

Thời thế ép buộc, đồ nhi chỉ là vì đại nghĩa.

Từ lâu dài mà nói, càng nhiều sư phụ, càng nhiều chỗ dựa.

Thế là ông đỡ Phượng Khê dậy, nghiêm nghị nói:

“Đồ nhi, con là vì Huyền Thiên Tông, vì Bắc Vực mà làm vậy, có gì sai chứ?

Chớ nói hai mươi tư, dẫu là hai trăm bốn mươi, vi sư cũng không trách con!”

Phượng Khê nghe vậy sụt sùi cảm động:

“Sư phụ, con biết mà… biết người sẽ không giận con… người đối với con thật tốt quá đi mất!”

Quân Văn vẫn còn quỳ: “…”

Nè!

Hai người các người diễn cảnh thầy trò thâm tình cũng được, nhưng có thể liếc nhìn tới ta chút không?

Ta đây là người vô hình hả?!

editor: bemeobosua

Cũng may Tiêu Bách Đạo nhớ ra hắn, dịu dàng nói:

“Lão ngũ, con cũng đứng lên đi. Lần này… khá lắm!”

Quân Văn lập tức quẳng luôn cục tức trong lòng lên chín tầng mây!

Sư phụ khen ta!

Sư phụ đúng là yêu ta!

Chẳng qua là yêu kiểu thâm trầm, yêu kiểu kín đáo.

Cũng như hồi xưa người đối với Cảnh lão tứ vậy đó… đến lúc cần thiết, sư phụ sẵn sàng tự phế tu vi để bảo vệ đệ tử.

Còn tiểu sư muội ấy à? Được sủng là chuyện quá bình thường!

Ai lại không mê một cô bé thông minh lanh lợi, đáng yêu lại còn miệng lưỡi ngọt xớt cơ chứ?

Nếu là ta làm sư phụ, ta cũng thiên vị cổ!

Sau đó, Phượng Khê bắt đầu dâng bảo vật.

Tuy Tiêu Bách Đạo đã chuẩn bị tinh thần, nhưng vẫn suýt ngất khi thấy cả một núi thiên tài địa bảo và ma tinh rực rỡ như hội chợ!

Biết là đồ nhi đi rèn luyện ở Ma tộc, nhưng không biết còn tưởng nó đi buôn hàng!

Phượng Khê chỉ giữ lại một ít, còn đâu định tặng hết cho sư phụ.

Tiêu Bách Đạo cảm động đến suýt rơi nước mắt, nhưng sống ch/ết không chịu nhận.

Kéo qua kéo lại một hồi, cuối cùng chỉ giữ lại một chút.

Phượng Khê thấy thế thì không ép, sau này sư phụ cần gì, nàng tặng sau cũng được.

Quân Văn cũng tranh thủ đưa sư phụ vài món quý, mà Tiêu Bách Đạo cũng chỉ nhận tượng trưng.

Sau khi rời khỏi viện của sư phụ, bên trong Huyết Ma Lệnh vang lên tiếng cười lạnh của Huyết Phệ Hoàn:

“Ngươi không phải nói mấy thứ kia để dành hiếu kính ta sao?!

Sao mới đó đã dâng hết cho Tiêu Bách Đạo?

Ngươi tính để gia gia ta vào đâu hả?!”

Phượng Khê chớp mắt vô tội:

“Gia gia à… con luôn để người trong lòng con mà! Trên cả trái tim luôn đó!”

Huyết Phệ Hoàn: “……”

Loading...