Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 549

Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:28:03
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

549.Chớp lóe ánh sáng lóng la lóng lánh.

Huyết Phệ Hoàn tuy biết rõ Phượng Khê đang múa mép khua môi, nói năng trơn tru toàn là bịa chuyện, nhưng cơn tức cũng bay mất quá nửa.

Dù sao thì... cháu gái ngoan nhà người ta cũng chưa từng nói mấy câu nghe xuôi tai như vậy với ai khác.

Tim nó, nói trắng ra, chỉ để dành riêng cho hắn.

Phượng Khê tiếp tục nói, giọng đầy áy náy:

“Gia gia, vừa rồi là con hơi thiếu suy nghĩ, không nên tự tiện quyết định đem đồ đó tặng cho sư phụ, lẽ ra phải xin chỉ thị người trước mới đúng.

Dù sao thì, với trí tuệ và khí độ của người, chắc chắn người cũng sẽ đồng ý thôi.

Người cứ yên tâm, từ nay con nhất định sửa, không bao giờ tái phạm sai lầm kiểu này nữa!”

Nếu Phượng Khê lúc này còn cãi cố, Huyết Phệ Hoàn kiểu gì cũng nổi trận lôi đình, bởi hắn ghét nhất là có người giở trò trước mặt mình.

Nhưng hiện tại Phượng Khê ngoan ngoãn nhận sai, nói năng lại mềm mại như bún thiu, hắn nhất thời cũng không tức được nữa.

“Được rồi! Lần này tha, lần sau mà còn vậy thì đừng trách ta!”

Phượng Khê lập tức tranh thủ thổi cầu vồng phun mưa khen lấy khen để, vốn dĩ Huyết Phệ Hoàn đã là kiểu người dễ mềm lòng, giờ lại càng dễ rung động. Nếu không có cái mái nhà chặn lại, phỏng chừng đã bay luôn lên trời mất tiêu!

Tàn dư chút xíu tức giận cũng bị gió thổi tan sạch.

“Được rồi, được rồi! Ta chẳng phải chỉ mồm mép chút thôi sao? Ta cũng chỉ có một đứa cháu gái là con, chẳng lẽ còn không chiều con chắc?!

Về sau con muốn cho ai thì cứ cho, ta tuyệt đối không cản.”

Trong lúc nói chuyện, Phượng Khê đã về tới sân nhà mình.

Mới đẩy cửa ra, nàng liền bắt gặp một đám ảo ảnh linh kiếm đang len lén núp ở góc tường nhìn lén nàng.

Đêm qua nàng không thấy tụi này đâu, chắc là rủ nhau đi tìm Ngũ sư huynh chơi rồi.

Nét mặt Phượng Khê đầy chán ghét:

“Biến! Lăn hết đi tìm Ngũ sư huynh ta mà chơi, đừng có chình ình ở đây làm xấu cảnh quan!”

Đám linh kiếm ảo ảnh lập tức ùa lên, như muốn xông vào đại chiến ba trăm hiệp với Phượng Khê. Nhưng rồi…

… lập tức xám mặt, cụp đuôi rút lui.

Vì trong tay Phượng Khê xuất hiện một xấp phù bạo liệt, vừa dày vừa sáng, nhìn thôi đã muốn khóc!

Nàng đang định ném phù đuổi tụi nó đi, thì bên trong Huyết Ma Lệnh, giọng Huyết Phệ Hoàn phấn khởi vang lên:

“Cháu ngoan! Không ngờ chỗ ngươi còn có bảo bối ngon thế này!

Đây là đại bổ đấy! Chỉ cần ta nuốt hết đám kiếm thế này, tu vi ta chắc chắn tăng vèo vèo…”

Hắn còn chưa nói xong, thì một con heo vàng từ đâu phóng ra, lao vào tẩn đám linh kiếm.

Đám linh kiếm bị dọa sợ té khói, phút chốc đã chạy sạch bóng.

Heo vàng còn định đuổi theo đánh tiếp, nhưng bị Phượng Khê tung một cước đạp ngược trở lại.

Ăn ăn ăn, suốt ngày chỉ biết ăn!

Y như thể đầu thai từ qu/ỷ đói vậy!

Huyết Phệ Hoàn tức đến mắng ầm lên, còn heo vàng thì… dùng móng che tai, vẻ mặt không quan tâm.

“Không nghe! Không nghe! Vương bát đọc kinh!”

Chưa hết, nó còn lăn lộn đòi Phượng Khê cho ăn.

Kiếm thế không còn, nó đòi ăn phù ma.

Phượng Khê nhìn trời thở dài: “Cả nhà ai hiểu cho ta không? Người ta tu tiên, ta lại nuôi… một con heo?!”

Cuối cùng, nàng đành nhét cả một xấp phù ma dày cộp vào miệng nó mới tiễn được nó đi.

Huyết Phệ Hoàn nghiến răng:

“Con nuôi cái con ngu ngốc đó làm gì hả?!”

Phượng Khê vẻ mặt bất lực:

“Gia gia, con có muốn nuôi đâu… nhưng nó tự chạy theo, con còn chẳng biết nó chui ra từ đâu nữa!

Người kiến thức uyên bác, có biết đó là cái qu/ỷ gì không?”

Huyết Phệ Hoàn kiến thức uyên bác: “…”

Nếu ta biết đó là thứ gì thì ta đã xử lý nó từ lâu, khỏi phải ngày nào cũng bị nó đòi ăn tới phát điên!

Hắn lập tức… đổi chủ đề.

“Khi nào thì con đi Nam Vực?”

“Gia gia, bây giờ thời cơ còn chưa chín muồi, phải chờ thêm một chút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-549.html.]

Nhân tiện nói đến Nam Vực, con có chuyện muốn nhờ người.”

“Chuyện gì?”

“Gia gia cũng biết mà, Nhân tộc Bắc Vực chúng ta thua kém Nam Vực quá nhiều, nhất là trong thế hệ đệ tử thân truyền.

Cho nên… bắt đầu từ mai, người có thể chỉ điểm bọn họ một chút không?”

Huyết Phệ Hoàn nhăn nhó:

“Ta lấy đâu ra rảnh rỗi chứ?! Có thời gian ta ngủ còn sướng hơn!”

Phượng Khê cười như gió xuân:

“Gia gia, con cũng không muốn làm phiền người đâu, nhưng dưới gầm trời này ai có được mắt nhìn cùng kinh nghiệm như người chứ?

Người khác nhìn chỉ được cái da lông, chỉ có người mới đ/âm trúng chỗ đau, giúp bọn họ đột phá trong thời gian ngắn!

Đừng nói ai khác, ngay cả nhị gia gia cũng kém người xa lắc xa lơ!

Tất nhiên, nếu ngài không muốn, coi như con chưa nói gì, con nghĩ cách khác vậy…”

Huyết Phệ Hoàn im lặng một lát, rồi chậm rãi nói:

“Ngủ nhiều cũng không tốt… làm việc điều độ mới là chính đạo…

Thôi thì… ta cố mà chỉ điểm cho tụi nhóc đó một chút vậy.”

Phượng Khê bẽn lẽn cười trộm.

Tiện nghi gia gia này, chỉ cần vỗ nhẹ một cái là chịu đi theo dây cương ngay!

Từ hôm đó trở đi, phần lớn thời gian của Phượng Khê đều dành để luận bàn với đám Hình Vu, rồi nhân lúc “vô tình” mà chỉ điểm một chút.

Phượng Khê vốn đã biết Huyết Phệ Hoàn lợi hại, nhưng càng ngày càng cảm thấy kinh hồn bạt vía.

Lý ra Ma tộc và Nhân tộc tu luyện khác biệt lớn lắm chứ, vậy mà với Huyết Phệ Hoàn, mấy cái khác biệt đó chẳng là cái đinh gì.

Chỉ cần liếc sơ vài lần là tìm ra nhược điểm và đường tắt tăng tu vi, chưa từng trật phát nào.

Sau khi được hắn chỉ điểm, đám Hình Vu như được mở bát quái tâm linh, đua nhau thăng cấp.

editor: bemeobosua

Mà không ai nghi ngờ gì, vì tất cả đều tuyệt đối tin tưởng Phượng Khê.

Tin đến độ ch/ết cũng gật đầu. Mà không, là sống cũng gật đầu mới đúng!

Tam sư huynh Dung Tranh cũng nằm trong nhóm đó, chỉ là ngoài tu luyện còn ôm đầu chép luật môn phái.

“Ngự Thú Môn Hình Vu, vi phạm điều 29 khoản 10, phạt giam 10 ngày, chép nội quy 10 lần, tạm hoãn thi hành.”

“Vạn Kiếm Tông Lăng Thiên Đình, vi phạm điều 30 khoản 2, phạt giam 3 ngày, tạm hoãn thi hành.”

“Hỗn Nguyên Tông Mạc Tu Viễn, vi phạm điều 15 khoản 8, phạt giam 5 ngày, tạm hoãn thi hành.”

“Huyền Thiên Tông Quân Văn, vi phạm điều 8 khoản 9, phạt 1000 linh thạch, chép nội quy 20 lần, tạm hoãn thi hành.”

“Huyền Thiên Tông Bùi Chu, vi phạm điều 18 khoản 6, phạt giam 10 ngày, chép nội quy 10 lần, tạm hoãn thi hành.”

Dung Tranh thật ra muốn mấy đứa kia chấp hành ngay, nhưng vừa thấy Phượng Khê dắt Kim Mao Toan Nghê tới…

Hắn lập tức nuốt ý định đó xuống bụng.

Lần trước bị tắm bằng nước miếng của con ch/ó đó, hắn còn nhớ như in.

Thôi thôi, cho chúng nó nợ đi.

Đợi tiểu sư muội lần sau bế quan, hắn sẽ đích thân đi đòi!

Hắn cứ tưởng mình nhượng bộ dữ lắm rồi, cho đến khi một ngày, Phượng Khê đưa cho hắn một xấp hóa đơn xử phạt thật dày…

Bên trong liệt kê tất-tần-tật các lần hắn vi phạm môn quy.

Hắn không phục, cãi lý với Phượng Khê.

Kết quả: thêm một xấp hóa đơn nữa.

Hắn lại tiếp tục không phục, tiếp tục cãi lý.

Lại thêm một xấp nữa.

Cuối cùng, hắn nhận được nửa bao tải hóa đơn xử phạt.

Nếu thực thi nghiêm túc, hắn không những sạch túi mà còn bị nhốt đến chế/t!

Ánh sáng trong mắt Dung Tranh đã không còn nữa.

Không phải ánh sáng biến mất, mà là chuyển sang ánh mắt của đám người Hình Vu.

Chớp chớp lấp lánh như sao sa.

Loading...