Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 550

Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:28:05
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

550. Công lao đều là của ta, nồi đều là của người khác.

Dung Tranh đột nhiên cảm thấy môn quy thật vô nghĩa.

Bởi vì mỗi lần nhìn thấy môn quy, hắn lại nhớ tới nửa bao tải hóa đơn phạt, trong đầu ong ong vang lên.

Mỗi đêm khi nằm mơ cũng toàn là hóa đơn phạt.

Vẫn là luyện khí.

Hắn muốn tu luyện, muốn bất tử thì cứ tiếp tục luyện!

Đám người Hình Vu lập tức cảm thấy trời xanh hơn, mây trắng hơn, ngay cả nhịp thở cũng vui sướng hẳn!

Chẳng phải nhờ tiểu sư muội sao!

Đúng là gậy ông đập lưng ông!

Trong lúc đó, Phượng Khê tìm cơ hội nói chuyện riêng với Cảnh Viêm một lần.

“Tứ sư huynh, tu vi của huynh tăng lên có phải là do liên quan đến Lăng Vân Châu không?”

Cảnh Viêm gật đầu: “Ngày đó, Hoắc trưởng lão đến, sư phụ trước tiên nhốt ta lại. Lúc đó ta đang cấp hỏa công tâm, một chút m/áu b.ắ.n lên Lăng Vân Châu.

Lúc đó ta liền hôn mê, tỉnh lại thì tu vi đã tăng lên mấy tầng.

Nhưng thực sự chuyện gì xảy ra thì ta không rõ.”

Cảnh Viêm còn lấy Lăng Vân Châu đưa cho Phượng Khê.

Phượng Khê cầm lăn đi lăn lại mấy lần, vẫn không nhận ra điểm đặc biệt nào.

Lúc này, Huyết Ma lệnh trong Huyết Phệ Hoàn tấm tắc nói:

“Thằng nhóc này đúng là xui xẻo tột cùng rồi!”

Phượng Khê trong lòng giật mình, vội hỏi: “Gia gia, người nói vậy là ý gì?”

“Này gọi là Phệ Hồn Châu, theo thời gian dịch chuyển, toàn bộ thần hồn của hắn sẽ bị hạt châu này cắn nuốt.”

Phượng Khê sững sờ: “Gia gia, người có nhìn nhầm không? Đây là Lăng Vân Châu của Hoàng Phủ thế gia, không phải Phệ Hồn Châu đâu.

Nếu thật là Phệ Hồn Châu, sao Hoàng Phủ thế gia lại vội vàng tranh đoạt?”

“Bọn họ thiếu tâm nhãn!”

Phượng Khê: “……”

Dù sao nàng thấy Huyết Phệ Hoàn nói rất chính xác, trong lòng cũng tin.

Huyết Phệ Hoàn tuy đôi khi khó hiểu, nhưng tầm nhìn và kiến thức thật sự không ai bì kịp.

Có lẽ Hoàng Phủ thế gia cũng không biết thực tế Lăng Vân Châu là Phệ Hồn Châu, chỉ nghĩ đó là báu vật.

“Gia gia, con không thể đứng nhìn Tứ sư huynh c/hết được, người có cách hóa giải không?”

Huyết Phệ Hoàn nói ngay:

“Luyện chế Phệ Hồn Châu chỉ có một mục đích: sống lại.

Đối phương chắc chắn cũng đang trong trạng thái tàn hồn như ta, chỉ là ta xem thường trò này của họ mà thôi.

Phệ Hồn Châu không chỉ có một hạt, mà có năm hạt tương ứng với năm loại thuộc tính kim, mộc, thủy, hỏa, thổ.

Khi năm hạt Phệ Hồn Châu nuốt trọn nguyên thần, đối phương sẽ dùng bí pháp phục hồi sinh cơ.”

Phượng Khê nghi hoặc hỏi: “Vậy sao tu vi Tứ sư huynh lại tăng?”

Huyết Phệ Hoàn lạnh lùng đáp: “Bởi vì sống lại cần nguyên thần khỏe mạnh, mà tu vi Tứ sư huynh con quá yếu, nên mới được tăng tu vi.

Đối phương là đang nuôi heo, chờ heo béo thì làm thịt.”

“Gia gia, nếu bây giờ phá hủy Lăng Vân Châu được không?”

“Hiện tại thần hồn Tứ sư huynh con đã liên kết với đối phương. Phá hủy Phệ Hồn Châu, thần thức hắn sẽ bị thương nặng.

Nhẹ thì điên dại, nặng thì bỏ mạng.

Không chỉ phá hủy Phệ Hồn Châu, ngay cả rời xa Phệ Hồn Châu lâu cũng làm hao tổn thần thức.

Muốn giải quyết tai họa này chỉ có một cách: tìm chủ nhân Phệ Hồn Châu và tiêu diệt hắn.

Nếu hắn ch/ết, Phệ Hồn Châu tự nhiên mất hiệu lực.”

Phượng Khê nghe xong hơi nản lòng, hai vực Nam Bắc lớn như vậy, đi đâu tìm chủ nhân Phệ Hồn Châu?!

Nàng còn hối hận, nếu sớm biết Lăng Vân Châu là Phệ Hồn Châu, thì khi Hoàng Phủ thế gia lần đầu đến cướp, nên phá hạt châu cho bọn họ.

Nàng không phải đã gián tiếp hại Tứ sư huynh sao?!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-550.html.]

Huyết Phệ Hoàn nghe nàng nói, cười ha hả:

“Con tính tình khác ta, ta làm người nguyên tắc rất rõ ràng: công lao là của ta, nồi là của người khác!

Con sao còn ngu xuẩn tự trách mình?

Đó là thiếu tâm nhãn!

Hơn nữa, Phệ Hồn Châu có đặc điểm, trong ba năm đầu tiên cần bị người phệ hồn trói định, nghĩa là Tứ sư huynh con sớm đã bị phệ hồn.

Không nói chuyện khác, nhìn dáng vẻ hắn nửa sống nửa ch/ết, đã rõ nguyên thần tổn thương rồi, chỉ là người thường không nhận ra.”

Phượng Khê lúc này mới tỉnh ngộ, trách sao tính tình Cảnh Viêm u tối, hóa ra đã bị phệ hồn từ lâu.

Huyết Phệ Hoàn khuyên:

“Nha đầu con không tệ, chỉ là quá thích ôm trách nhiệm cho mình!

Học ta đi, mấu chốt không phải lúc nào cũng phải nặng nề, ngày thường phải biết yêu đời!

Vui vẻ khi nào thì vui, thoải mái khi nào thì thoải mái!

Đạo nghĩa quy củ gì đó là đồ chó má!

Con đâu phải Thiên Đạo, đâu phải Ma Thần, sao tự mình lại mang nhiều trách nhiệm vậy?

Con chỉ là tiểu nha đầu, không cần sống mệt mỏi thế!

Nghe lời gia gia, mau đi theo ta, ta dẫn con xuống chân núi chơi, đi đi!

Con cần biết chút chuyện phồn hoa, hiểu chút tình yêu nam nữ, đừng sống mãi mệt mỏi thế này…”

Phượng Khê: “……”

Lời ngươi trước kia nói còn hay ho, sao bây giờ lại biến sắc vậy?

Chẳng lẽ ngươi muốn đi dạo mấy nơi đó sao?!

Dù sao, nàng thấy lời Huyết Phệ Hoàn cũng có lý.

Nàng quá để ý sư phụ Tiêu Bách Đạo, nên dù là đệ tử, hay các sư huynh, nàng cũng không muốn thấy họ bị thương chút nào.

Cho nên có chút lo lắng sẽ mất kiểm soát.

editor: bemeobosua

Nàng cũng ngại chọc Huyết Phệ Hoàn, nếu hắn nói thật thì không phải lúc nguy nan mà ra tay thì khi nào?

Người tồn tại, khó tránh khỏi gánh trách nhiệm.

Dù thường ngày không để ý, lúc quan trọng vẫn sẽ đẩy ngươi đi tới.

Đó là nghĩa bất phản cố.

Dù đôi khi nghĩ mình như cái máy khâu (ngu ngốc), nhưng ít nhất không hổ thẹn với lương tâm.

Phượng Khê vừa viết văn trong lòng vừa nhìn Cảnh Viêm.

Cảnh Viêm thấy Phượng Khê còn đang xem Lăng Vân Châu, cũng không làm phiền, ngồi đó chăm chú điêu khắc thỏ con cho nàng.

Phượng Khê trong lòng thấy ấm áp.

Nghĩ không thèm để ý sư phụ, Tứ sư huynh cũng đáng để nàng vì hắn vượt mọi khó khăn.

Nàng đưa Lăng Vân Châu lại cho Cảnh Viêm:

“Tứ sư huynh, muội tạm thời không thấy gì đặc biệt, có thời gian muội sẽ đến Tàng Thư Các xem xem có ghi chép gì không.”

Cảnh Viêm thầm nghĩ, tuy Phượng Khê mặt không đổi sắc, nhưng hắn vẫn nhận ra chút manh mối.

“Tiểu sư muội, có gì cứ nói thẳng, ta có thể tiếp nhận.”

Phượng Khê trong lòng phân vân, không biết nên khen Cảnh Viêm chu đáo hay lo hắn quá lo nghĩ.

Nàng hơi do dự rồi kể cho hắn nghe chuyện Phệ Hồn Châu.

“Tứ sư huynh, muội tình cờ xem trong một quyển sách cổ, có thể muội nhận sai, đây không phải Lăng Vân Châu mà là Phệ Hồn Châu…”

Cảnh Viêm cười:

“Tiểu sư muội, muội nói đúng.

Tuy ta không có chứng cứ chính xác, nhưng mơ hồ cảm thấy tu vi tăng lên nhưng thần hồn lại có vấn đề, với hạt châu kia có sự liên kết.

Ta biết chuyện không bình thường, chỉ vì muội quá bận nên chưa kịp nhắc.”

Huyết Phệ Hoàn trong Huyết Ma lệnh không khỏi thầm khen:

“Không trách hắn bị Phệ Hồn Châu chọn, cũng có lý do đấy.”

Loading...