Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 551

Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:28:08
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

551. Sao thấy không giống phong cách tiểu sư muội chút nào vậy ta?

Phượng Khê tò mò hỏi Huyết Phệ Hoàn:

"Gia gia, sao người lại nói thế?"

“Người bình thường tu vi mới vừa đột phá, tâm trí sẽ bay tít lên mây, nếu nghe con bảo hạt châu kia không phải thứ tốt lành gì, phản ứng đầu tiên hẳn phải là nghi ngờ con nói bậy, thậm chí còn chẳng thèm vui nổi.

Thế mà tiểu tử kia lại lập tức đồng ý với con, cái này chứng minh hai chuyện:

Một là hắn rất tin con.

Hai là hắn vốn đã nghi ngờ từ trước.

Tu vi vừa thăng, tâm còn giữ được tỉnh táo đề phòng, chuyện này không dễ à nha. Nhất là hắn đã bị phệ hồn, vậy mà còn giữ được lý trí, đúng là không đơn giản.

Mà nghĩ cũng phải thôi, ký chủ được Phệ Hồn Châu chọn trúng thì toàn mấy người tư chất hơn người, không có bản lĩnh thì sớm đã bị nó ăn sạch nguyên thần rồi.”

Phượng Khê nghe xong thấy quá đúng đi chứ! Trước đây đúng là nàng hơi xem nhẹ Cảnh Viêm thật.

Nói trắng ra là bị mớ tối tăm cố chấp của hắn che mờ tầm mắt, quên béng mấy cái ưu điểm.

Nghĩ vậy, nàng quay sang hỏi:

“Tứ sư huynh, huynh thấy chúng ta nên đi đâu tìm chủ nhân của Phệ Hồn Châu đây?”

Cảnh Viêm nghe nàng nói "chúng ta" chứ không phải "huynh", tay đang khắc thỏ con suýt thì khắc trúng tay.

Hắn không muốn tiểu sư muội mạo hiểm, nhưng trong lòng lại thèm khát cảm giác được nàng cùng bước vai kề.

Thế nên... rối như tơ vò.

Phượng Khê, cái người giảo hoạt nhất hệ mặt trời, vừa liếc đã đoán tám phần chín, liền cười tủm tỉm nói:

“Tứ sư huynh, có phải huynh có manh mối rồi phải không?

Huynh còn lạ gì tính muội, có chuyện như vậy sao muội chịu ngồi yên nhìn?

Huynh có giấu cũng vô dụng, sớm muộn gì muội cũng moi ra được hết.”

Cảnh Viêm nghe nàng nói thế, cuối cùng cũng chịu lên tiếng:

“Hoàng Phủ thế gia không thể nào vô duyên vô cớ mà tìm kiếm Lăng Vân châu, khả năng là hiểu lầm nó là bảo vật, cũng có thể là...”

Hắn còn chưa nói hết câu, Phượng Khê đã sáng mắt như đèn pha:

“Tứ sư huynh! Ý huynh là chủ nhân của Lăng Vân châu chính là người của Hoàng Phủ thế gia? Hoặc là họ đang bị hắn sai khiến?

Nếu vậy thì chúng ta cứ theo dấu bọn họ tra xuống là tìm được tên kia đúng không?”

Cảnh Viêm gật đầu: “Ừ.”

Phượng Khê hăng hái đứng bật dậy:

“Tứ sư huynh, huynh đúng là thiên tài! Muội thấy huynh suy đoán cực kỳ có lý!

Lần đầu Hoàng Phủ thế gia phái người tới, chỉ cần lấy lại hạt châu là xong. Nhưng lần này Hoắc trưởng lão lại nhất quyết kéo huynh đi theo, rõ ràng là có vấn đề.

Chín phần là liên quan tới chủ nhân của hạt châu!”

Cảnh Viêm có lẽ lần đầu tiên được người ta khen, mặt đỏ tới mang tai, lỗ tai cũng đỏ nốt.

Trong Huyết Ma Lệnh, Huyết Phệ Hoàn tấm tắc:

“Tiểu tử này còn ngây thơ chán! Mấy sư huynh của con, trừ cái tên Bùi Chu kia thì không có đứa nào nhìn giống người dễ chơi!

Nếu con định dùng chiêu mỹ nhân kế, nhớ loại hắn trước tiên!”

Phượng Khê: “……”

Nàng lơ Huyết Phệ Hoàn, quay sang nói với Cảnh Viêm:

“Tứ sư huynh, nếu vụ này dính dáng tới Hoàng Phủ thế gia, hay là chúng ta tìm cách tới đó đi!”

Cảnh Viêm ngẩng lên nhìn nàng:

“Tiểu sư muội, ta biết muội muốn giúp ta, nhưng chuyện này... ta muốn tự mình giải quyết.

Bọn họ chẳng phải đang muốn ta về sao?

Vậy thì ta về.

editor: bemeobosua

Chờ ta có manh mối, lúc ấy nhờ muội và sư phụ tới giúp cũng chưa muộn.”

Phượng Khê biết rõ hắn không muốn nàng mạo hiểm, liền cười cười:

“Tứ sư huynh, cho dù không vì Phệ Hồn Châu, muội cũng phải tới Nam Vực một chuyến.

Mặc dù tạm thời đã ký hòa ước với Ma tộc, nhưng quan hệ chẳng mấy vững vàng.

Một khi có biến, Nam Vực sẽ là nơi đầu tiên gây chuyện.

Cho nên, phải giải quyết tận gốc rễ.

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, muội phải đi dò la một chút mới yên tâm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-551.html.]

Với cả, Hoắc trưởng lão còn thiếu muội hai mươi triệu linh thạch, muội phải qua đòi, kẻo ông ta quỵt nợ.”

Cảnh Viêm nghe mà trong lòng biết nàng viện cớ, nhưng vẫn cố tìm cách từ chối.

Phượng Khê gật đầu:

“Thế thì được, muội không đi nữa, huynh tự đi mà xử lý.”

Cảnh Viêm: “……”

Tuy đây là điều hắn muốn nghe, nhưng sao lại thấy... hụt hẫng?

Còn có cảm giác không chân thật lắm.

Sao mà không giống tiểu sư muội chút nào hết trơn vậy?!

Phượng Khê nói mình mệt, đuổi Cảnh Viêm đi nghỉ.

Hắn vừa đi khỏi, nàng lập tức tính toán bước tiếp theo.

Nhất định phải đến Hoàng Phủ thế gia!

Nhưng không thể chủ động đi, mà Cảnh Viêm cũng không thể đi được.

Phải để Hoàng Phủ thế gia tự đến mời Cảnh Viêm, tới cầu cạnh hắn!

Phượng Khê xoay não vài vòng, moi ra một cái truyền tin phù Hoắc trưởng lão từng đưa.

“Hoắc trưởng lão, lâu ngày không gặp, ngài còn khỏe không?”

Một lúc lâu sau, truyền tin phù mới run lên.

Phượng Khê rót thần thức vào, bên trong vang lên giọng Hoắc trưởng lão:

“Có chuyện gì?”

(Ý ngoài là: có chuyện thì nói, không có thì im!)

Phượng Khê cười hì hì:

“Hoắc trưởng lão, không có gì nghiêm trọng đâu, ta chỉ muốn quan tâm chút tình hình tài chính của ngài thôi. Dù gì thì giữa chúng ta cũng có quan hệ... đặc biệt mà!

Hắc hắc, kỳ thực là muốn hỏi: bên Hoàng Phủ thế gia đã bồi thường cho ngài chưa?”

Hoắc trưởng lão suýt nghẹn họng!

Quan hệ đặc biệt cái đầu ngươi!

Chẳng phải quan hệ... nợ nần thì là gì?!

Nhưng nhắc tới Hoàng Phủ thế gia, lửa trong bụng ông ta lại bốc lên.

Lần trước trở về Trường Sinh Tông, ông nghe lời Phượng Khê, đổ hết tội sang đầu Hoàng Phủ thế gia.

Ai ngờ quên béng một điều: Hoàng Phủ thế gia cũng có người trong Trường Sinh Tông!

Thành ra nồi chỉ đẩy được phân nửa, cuối cùng ông bị tông môn phạt một tội "hành sự bất lực", trừ luôn 5 năm vật tư tu luyện!

Buồn đến không muốn nhắc lại!

Mấu chốt là, Hoàng Phủ thế gia chỉ bồi thường cho ông có... một triệu linh thạch, phần còn lại bắt ông tự gánh!

Thật sự tức muốn khóc!

Chuyện này ông chẳng dám nói với ai, giờ lại bị Phượng Khê khơi ra, ma xui quỷ khiến thế nào lại tuôn một tràng với nàng.

Nói xong mới thấy hối hận... nhưng không kịp cứu vãn.

Phượng Khê lập tức gửi loạt tin mới, toàn mắng Hoàng Phủ thế gia!

Mắng tới nỗi hoa cỏ cũng phải cụp đầu!

Hoắc trưởng lão nghe mà sướng rơn, không nói tới cái gì khác, năng lực chửi người của nha đầu này thật sự không tầm thường!

Mắng sướng thật! Giải hết uất ức!

Cuối cùng, Phượng Khê gửi một tin:

“Hoắc trưởng lão, Hoàng Phủ thế gia quá quắt thật, phải cho bọn họ nếm mùi!

Dạo này giao giới Bắc – Nam hai vực căng thẳng phải không?

Nam Vực các ngài chắc cũng lo sốt vó?

Ngài chắc không nỡ đem Thẩm Chỉ Lan ra đỡ đạn để xoa dịu lửa giận Bắc Vực, vậy chi bằng... để Hoàng Phủ thế gia đi gánh!

Bắt bọn họ tự mình mang hậu lễ đến tạ tội Huyền Thiên Tông ta!

Đến lúc đó, hậu lễ ấy coi như ngài trả nợ cho ta luôn ha!

Tuy ta không có ý tốt gì, nhưng ngài cũng được lợi thực tế, đúng không?

Vậy tính là ta với ngài cấu kết làm chuyện xấu nhé?

Ngài thấy sao nào?”

Hoắc trưởng lão: …… Ngươi bày trò cũng không cần diễn nhập tâm tới vậy chứ.

Loading...