Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 552
Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:28:10
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
552. Ta quá ngây thơ rồi
Tuy Hoắc trưởng lão chẳng mấy thiết tha dây dưa với Phượng Khê, nhưng không thể phủ nhận, hắn động lòng rồi.
Vừa có thể vá cái lỗ thủng to đùng trên mặt, lại nhân tiện xả được cơn tức nghẹn trong bụng, việc ngon ăn thế thì tội gì không làm?!
Sau mấy lần đắn đo qua lại, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý đề nghị của Phượng Khê.
Còn Huyết Phệ Hoàn thì khịt mũi khinh bỉ trước kiểu xử lý của Phượng Khê:
“Phiền phức c/hết đi được!
Đổi là ta thì đã sớm xách đao lao thẳng đến Hoàng Phủ thế gia, gi/ết cho tới khi bọn họ vác xác ra giao người!
Không giao? Được thôi, ta gi/ết sạch không chừa một mống! Từ cụ tổ đến chuột cống, con nào cũng bẻ cổ luôn!”
Phượng Khê cười toe:
“Gia gia à, người là đại năng cái thế, một tay đánh nát thiên hạ, tiểu bối như con sao dám so bì chứ?
Đợi sau này con lợi hại hơn, hễ thấy ai ngứa mắt là cạc cạc c.h.é.m loạn!
Chớ nói chuột nhà bọn họ, đến con giun dưới đất con cũng đào lên, c.h.é.m cho đủ một trăm lẻ tám đoạn mới hả dạ!”
Huyết Phệ Hoàn: “……”
Ngươi… ngươi còn tàn bạo hơn ta nữa!
Phượng Khê thì làm như không nghe thấy, chẳng buồn tranh cãi với lão. Nhưng Tiểu Hắc Cầu thì lại rất ngứa mắt cái kiểu vênh váo đó của Huyết Phệ Hoàn.
Nó bĩu môi nói với Tiểu Chim Béo:
“Lão A Phiêu này đúng là chẳng có tí đầu óc nào!
Chủ nhân nhà chúng ta bụng đầy mưu lược, đầu đầy thiên cơ, giỏi tính kế như thần, lão thì biết cái gì chứ?!
Vậy mà còn bày đặt ngạo nghễ, kết quả giờ thành A Phiêu, bay đầu luôn!”
Tiểu Chim Béo đảo mắt khinh thường:
“Ngươi mù à? Không thấy người ta có ích nên mới chịu nhịn đấy hả?
Nói cho ngươi biết, nếu không nhờ lão kia, mẫu thân đã chẳng biết cái gọi là Lăng Vân châu chính là Phệ Hồn Châu, càng khỏi bàn chuyện giải quyết!
Cho nên, người ta có tư cách kiêu, có tư cách ngạo, ngươi không phục? Nhịn!”
Tiểu Hắc Cầu: “……”
Tại sao ta lại đi hi vọng một con chim ngốc như ngươi nói được câu nào có lý nhỉ?
Phượng Khê nói chuyện thêm vài câu với Huyết Phệ Hoàn rồi đi tìm Tiêu Bách Đạo.
Tuy không muốn để sư phụ lo chuyện của Cảnh Viêm, nhưng việc này thật sự không thể giấu. Nếu không nói, hắn chắc chắn không đồng ý cho nàng sang Nam Vực.
Tiêu Bách Đạo vừa thấy Phượng Khê, lập tức cười hớn hở như hoa nở đầu xuân:
“Tiểu Khê, con tới vừa hay! Sư phụ mới nhờ người mua cho con mấy bộ xiêm y, con xem có thích không?”
Nói rồi liền hí hửng lấy ra mấy bộ quần áo sặc sỡ loè loẹt.
editor: bemeobosua
Trong mắt hắn, tiểu cô nương thì phải mặc sặc sỡ như cầu vồng mới đẹp.
Phượng Khê vừa nhìn đã biết đắt. Một bộ thôi cũng bằng mấy trăm bộ của sư phụ đang mặc!
Trong lòng nàng lập tức thấy ấm áp, cầm lấy quần áo thử lên người, ánh mắt rạng rỡ.
Tiêu Bách Đạo thấy nàng vui, trong lòng cũng thấy đáng giá. Đắt mấy cũng không tiếc.
Huyết Phệ Hoàn đứng một bên, ghen rõ rệt:
“Nhìn cái mặt nghèo nàn của con kìa! Con tặng hắn mấy thứ kia, đủ mua cả mấy vạn bộ xiêm y đó!”
Phượng Khê giả bộ không nghe thấy gì, vẫn cười toe toe xoay một vòng trong bộ đồ mới.
Đúng lúc đó, Quân Văn tới.
Vừa thấy Phượng Khê tay ôm đống xiêm y, ánh mắt hắn đầy ngưỡng mộ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-552.html.]
Tiêu Bách Đạo trong khoảnh khắc chợt thấy… có hơi bất công. Suy nghĩ một chút, liền lôi từ trong túi ra mấy bộ quần áo cũ kỹ: =))))
“Lão ngũ à, người ta có câu mặc đồ cũ tình thâm, đây là mấy bộ sư phụ quý nhất, tặng hết cho con!”
Quân Văn nhìn mấy bộ quần áo mòn đến độ ánh sáng xuyên được qua vải: “……”
Không bàn về thời trang, mặc mấy bộ này đi dưới nắng thì mát phải biết!
Dù vậy, hắn vẫn vui vẻ nhận lấy. Dù sao mấy sư huynh khác cũng không có, đây là đặc quyền đó nha!
Phượng Khê nhìn còn thấy xót, thầm nghĩ lát nữa phải bảo người mua thêm mấy bộ giống hệt mấy bộ nàng vừa được tặng, chia cho sư phụ và sư huynh.
Nhưng giờ thì vẫn phải vào chính sự đã.
Nàng không tránh Quân Văn, dù sao Ngũ sư huynh biết cũng quá nhiều rồi, thêm chuyện này cũng chẳng sao.
“Sư phụ, con có chuyện muốn nói, không phải chuyện gì tốt lành, nhưng cũng chưa tới mức quá xấu. Người chuẩn bị tâm lý nha.”
Tiêu Bách Đạo cười:
“Tiểu Khê, vi sư đâu có yếu đuối như con nghĩ!
Chuyện trước kia ta nói tự hủy tu vi chẳng qua là kế tạm thời.
Vi sư vốn có bí pháp, có thể giả vờ như tu vi bị huỷ.
Hơn nữa, để Hoắc trưởng lão mất cảnh giác, ta còn cố tình giảm cân nửa tháng đấy!”
Phượng Khê: “……”
Quân Văn: “……”
Ngay cả Huyết Phệ Hoàn trong lệnh bài cũng hóa đá: Nhân tộc giờ gian xảo đến trình này rồi sao?!
Phượng Khê vẫn giữ thái độ cẩn trọng, bí pháp có thể có thật, chứ chuyện giảm béo tám phần là lấy lý do chọc nàng vui.
Nàng không vạch trần, chỉ cười:
“Sư phụ nói vậy con yên tâm rồi!
Vậy con nói thẳng nha…
Tứ sư huynh của con ấy, Lăng Vân châu của huynh ấy rất có thể là một viên Phệ Hồn Châu, đã bắt đầu cắn nuốt nguyên thần huynh ấy rồi…
Muốn giải quyết chuyện này, phải tìm được chủ nhân thật sự của Lăng Vân châu.
Con và huynh ấy nghi ngờ người đó có liên quan tới Hoàng Phủ thế gia, nên hai chúng con định tới đó một chuyến.”
Tiêu Bách Đạo nhíu mày, xót cho Cảnh Viêm chẳng được yên thân, rồi lại thương Phượng Khê, gánh vác chuyện đáng ra là trách nhiệm của sư phụ.
“Tiểu Khê, sư phụ biết con thông minh, có bản lĩnh, nhưng việc này không nhỏ.
Hoàng Phủ thế gia không dễ chơi, Trường Sinh Tông lại càng không.
Con lại từng đắc tội Hoắc trưởng lão, thêm Thẩm Chỉ Lan giở trò phía sau, bên đó chắc chắn không để yên đâu.
Chuyện này, phải tính toán kỹ đã……”
Phượng Khê cười khì khì:
“Sư phụ, Hoàng Phủ thế gia con có người quen mà!
Hiện tại Nam Bắc hai vùng đang căng như dây đàn, bọn họ không dám manh động.
Nếu dám chơi trò mờ ám, con càng khoái! Vì con… còn mờ ám hơn bọn họ!”
“Còn về Trường Sinh Tông, người không cần lo. Hoắc trưởng lão giờ đã cùng con… câu kết làm chuyện xấu, hễ có gió thổi cỏ lay là báo tin ngay!”
Tiêu Bách Đạo: “……”
Ngươi quỵt của hắn cả trăm triệu linh thạch, hắn còn báo tin cho ngươi? Hắn điên rồi chắc?!
Phượng Khê cười hí hửng kể hết chuyện đưa tin qua lại với Hoắc trưởng lão.
Tiêu Bách Đạo: “……”
Ta quá ngây thơ rồi!
Ta tưởng con tìm hắn đòi phù truyền tin chỉ để… đòi nợ.