Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 553

Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:28:13
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

553. Tiểu sư muội, không có ta muội thật sự không xong đâu!

Phượng Khê tiếp tục trình bày rành mạch:

“Sư phụ à, con tin Hoắc trưởng lão nhất định sẽ khiến Hoàng Phủ thế gia nướng chín trên ngọn lửa dư luận, ép họ phải đích thân đứng ra dẹp yên lửa giận của Bắc Vực chúng ta.

Đến lúc đó, họ tất sẽ mang hậu lễ sang Huyền Thiên Tông tạ lỗi. Con với Tứ sư huynh cứ thế thuận nước đẩy thuyền, theo chân họ đi Hoàng Phủ thế gia ‘tản bộ’ một chuyến.

Tới nơi rồi, con sẽ tùy cơ ứng biến, gặp chiêu phá chiêu.

Con biết người lo lắng, nhưng con từng sống ở Ma tộc mà vẫn tung tăng như cá gặp nước, Nam Vực chắc gì đã dữ hơn chứ.”

Tiêu Bách Đạo im lặng rất lâu, cuối cùng mới mở lời:

“Tiểu Khê, nếu con đã chuẩn bị chu toàn, sư phụ sẽ không ngăn cản.

Chỉ trách người làm sư phụ như ta vô dụng, để con còn nhỏ đã phải gánh vác việc lớn. Sư phụ xin lỗi con…”

Phượng Khê chớp chớp mắt:

“Sư phụ hiểu lầm rồi.

Con quả thật muốn chia sẻ gánh nặng với người, nhưng con không thấy đó là gánh nặng đâu, con thấy vui cơ!

Ví như chuyến đi Ma tộc lần này, con chẳng gặp nguy hiểm nào cả, cứ như đi du lịch vậy thôi!

Mà ở trong tông môn hoài cũng buồn chán, bên ngoài hoa lệ náo nhiệt mới hợp gu con chứ!

Châm ngôn sống của con là: sống thì phải làm việc, hết pin mới nghỉ!”

Tiêu Bách Đạo: “……”

Quân Văn bên cạnh gật gù hưởng ứng:

“Đúng rồi đó sư phụ! Người khác đi nằm vùng thì khóc không ra nước mắt, tiểu sư muội nhà chúng ta nằm vùng một cái thành luôn công chúa người ta, người còn lo gì nữa?!

Vả lại, còn có con đây!

Có con hộ tống bảo vệ, đảm bảo không ai dám động đến một cọng tóc của tiểu sư muội!”

Tiêu Bách Đạo: “……”

Phượng Khê: “……”

Quân Văn gãi đầu cười ngượng:

“Sao sư phụ với tiểu sư muội nhìn con kiểu đó vậy?!

Tính cách Tứ sư huynh hai người còn lạ gì, trông mong huynh ấy phối hợp hành động với tiểu sư muội chẳng bằng trông mong heo leo cây ấy!

Cho nên phải để con đi theo chứ còn gì nữa!”

Nói đến đây, hắn quay sang Phượng Khê, chân thành tha thiết:

“Tiểu sư muội, muội cứ nói thật lòng đi, ta với muội phối hợp có ăn ý không?

Ví dụ vụ Hoắc trưởng lão ấy, ta chủ động quay clip, lúc giao Lưu Ảnh Thạch còn âm thầm để lại một bản dự phòng nữa!

Có phải làm gọn gàng sạch sẽ, đúng gu muội không?!

Vả lại, nguyên thần Cảnh lão tứ đang bị Phệ Hồn Châu ăn mòn, không chừng sẽ làm mấy chuyện mất kiểm soát.

Lúc đó bên cạnh muội không có ai giúp thì làm sao được?!

Tiểu sư muội, không có ta muội thật sự không xong đâu!”

Phượng Khê: “……”

Nàng bỗng thấy hoài niệm cái thời ngũ sư huynh còn tỏ vẻ ghét bỏ nàng.

Nhưng mà... nghe kỹ thì cũng có lý.

Cảnh Viêm tính tình quá trầm, hơi tí là đ.â.m đầu vào suy nghĩ tiêu cực, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng không thể trông mong.

Hay là... dẫn ngũ sư huynh theo luôn?

Bất ngờ thay, trong Huyết Ma Lệnh, giọng Huyết Phệ Hoàn vang lên:

“Mang hắn theo đi! Thằng ngốc này tuy đầu đất nhưng lại rất có thiên phú kiếm đạo. Đi Nam Vực không chừng lại nhặt được cơ duyên.”

Phượng Khê ngẩn người, nhớ lại Quân Văn lúc trước trên kiếm trận quả thực rất có thiên phú, biết đâu chuyến này mò về được không ít hàng xịn!

Vì thế nàng quay sang Tiêu Bách Đạo, gật gù:

“Sư phụ, ngũ sư huynh nói có lý, cho huynh ấy đi cùng con đi!”

Tiêu Bách Đạo đã đồng ý cho Phượng Khê đi Hoàng Phủ thế gia, tất nhiên cũng chẳng phản đối việc Quân Văn... đi ké.

editor: bemeobosua

Quân Văn thấy cả sư phụ lẫn tiểu sư muội đều gật đầu, trong lòng như có đóa hoa nở rộ.

Cuối cùng cũng được đi theo tiểu sư muội chu du thiên hạ rồi!

Đúng là mộng đẹp thành sự thật!

Tu vi của hắn giờ chỉ cách Nguyên Anh một bước, ở lại tông môn chẳng biết đến năm nào tháng nào mới đột phá nổi!

Nhưng nếu đi theo tiểu sư muội, biết đâu lại có cơ duyên, sớm thành Nguyên Anh!

Mấy tên kia ở lại môn phái, chỉ có thể ngậm ngùi nhìn hắn mà ghen tị thôi!

Không sao, ai bảo hắn là người hiểu chuyện nhất cơ chứ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-553.html.]

Hơn nữa, hắn với tiểu sư muội quen nhau từ lâu, từng rơi xuống mỏ quặng cùng nhau, suýt nữa còn bị Huyết Thiên Tuyệt giế/t ch/ết…

Hai người từng vào sinh ra tử, tình cảm sâu sắc!

Mấy người khác sao mà so nổi?

Trong lòng tiểu sư muội, ngoài sư phụ ra, chỉ có hắn thôi!

Mấy cái "sư phụ 24 tiết" gì đó, cút qua một bên hết!

Hắn mới là người chiếm vị trí trái tim của tiểu sư muội!

Tuy trong lòng hắn đang bùng nổ pháo hoa, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ bình tĩnh.

Giờ là thời điểm then chốt, không thể để sư phụ phát hiện tâm tư nhỏ!

Tiêu Bách Đạo gật đầu hài lòng, lão ngũ trưởng thành hơn trước không ít, thôi thì cứ để đi theo.

Chờ Phượng Khê và Quân Văn đi rồi, Tiêu Bách Đạo mới âm thầm gọi Cảnh Viêm tới.

Đối với đứa đồ đệ này, ông luôn phải vô cùng cẩn trọng, lời nào cũng phải suy xét kỹ trước khi mở miệng, sợ nói sai làm nó nghĩ quẩn.

Lần này cũng không ngoại lệ.

“Lão tứ, sư phụ biết chuyện Phệ Hồn Châu rồi. Con không cần sợ, cũng đừng lo. Việc gì cũng có cách giải quyết.

Huống chi còn có tiểu sư muội của con.

Con bé thông minh, nhất định sẽ giúp con tìm ra kẻ đứng sau.

Lần này đi Hoàng Phủ thế gia, nhất định phải nghe lời muội ấy, con bé tuyệt đối sẽ không hại con.”

Cảnh Viêm cúi đầu đáp:

“Sư phụ yên tâm, lời người nói con đều ghi nhớ.

Dù người không dặn, con cũng sẽ nghe theo tiểu sư muội.

Cho dù muội ấy bảo con đi chế/t, con cũng sẽ không do dự.”

Tiêu Bách Đạo: “……”

Trời ơi, đây là tiếng người à?!

Nếu là lão ngũ nói câu này, ta đã phi lên đá cho một phát rồi!

Nhưng lão tứ nói… thôi thì… cũng đành nghe vậy…

Tiêu Bách Đạo ho khan hai tiếng:

“Nếu vậy thì ta yên tâm rồi. Nhưng này, đường đời còn dài, con đừng hơi tí là đòi ch/ết đòi sống.

À, lần này lão ngũ cũng đi cùng hai đứa.

Tuy nó không có bản lĩnh gì lớn, lại hơi ngốc, nhưng được cái đáng tin. Đi theo cũng tiện sai vặt, chạy việc vặt.”

Cảnh Viêm cười khẽ, có chút tự giễu:

“Sư phụ, ngũ sư đệ không ngốc đâu, chẳng phải trước đó đệ ấy theo tiểu sư muội đi Ma tộc sao?”

Tiêu Bách Đạo cả kinh, tuy cố giấu, nhưng Cảnh Viêm vẫn bắt được khoảnh khắc giật mình lóe qua trên mặt sư phụ.

Hắn cười:

“Sư phụ, có phải người đang thắc mắc sao con biết?

Thật ra con chỉ đoán thôi.

Thứ nhất, với tính cách của tiểu sư muội và ngũ sư đệ, không đời nào họ chịu bế quan lâu như vậy.

Thứ hai, thời điểm Huyết Vô Ưu xuất hiện lại trùng khớp y hệt với lúc tiểu sư muội đang ‘bế quan’, hơn nữa phong cách hành sự cũng giống đến kỳ lạ.

Thứ ba, dạo này hai người họ dính nhau như sam, gặp cái là thì thầm to nhỏ.

Thứ tư, tiểu sư muội gần đây khi luận bàn cố tình lộ ra chút trình độ, nhãn lực và lịch duyệt tăng không chỉ một bậc, không giống người bế quan tu luyện.

Thứ năm…”

Tiêu Bách Đạo: “……”

Lão Lục à Lão Lục* (*ý là Phượng Khê đó), ngươi cứ tưởng mình che giấu kín đáo lắm, ai dè đến chỗ Lão Tứ lại lộ ra như cái rổ thủng đáy!

Cảnh Viêm sau khi liệt kê một loạt điểm đáng nghi, bèn nói:

“Sư phụ, người không cần lo lắng, con sẽ không nói ra chuyện này đâu.

Với lại, con cũng không hề có lòng ganh ghét gì với Ngũ sư đệ, người cũng không cần phải cố tình hạ thấp đệ ấy trước mặt con.

Ngón tay còn có ngón dài ngón ngắn, huống chi là tình nghĩa giữa huynh muội đồng môn?

Tiểu sư muội với Ngũ sư đệ chịu mạo hiểm vào Nam Vực vì con, chỉ vậy thôi đã đủ làm con cảm động rơi nước mắt rồi, sao con có thể nghĩ mấy chuyện tầm bậy tầm bạ được chứ?

Sư phụ, từ nhỏ đến lớn, người đã vì con mà nhọc lòng không ít, con đều hiểu cả.

Chẳng qua đôi lúc con cũng hay để tâm chuyện vụn vặt, dễ nghĩ linh tinh, nhưng con là đồ đệ do người dạy dỗ, chuyện đúng sai phải trái, con phân rõ được, sẽ không làm người mất mặt đâu!”

Tiêu Bách Đạo mũi cay xè, nước mắt già lập tức tuôn rơi.

Quả thật ông lo Cảnh Viêm sẽ ganh tị với tình nghĩa giữa Quân Văn và Phượng Khê, nên mới cố tình nói hạ Quân Văn trước mặt hắn.

Ai ngờ, lại là ông nghĩ sai rồi.

Đứa nhỏ Cảnh Viêm này tuy lòng dạ mẫn cảm, có phần cố chấp và u tối, nhưng thật ra so với ai cũng đều đơn thuần, đều thật lòng.

Chỉ cần ngươi đối tốt với nó, nó sẽ vì ngươi mà tốt lại gấp trăm lần.

Loading...