Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 554

Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:49:52
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

554. Kẻ hèn mang theo ba ngàn vạn, chẳng lẽ còn sợ người khinh?

Tiêu Bách Đạo vỗ vai Cảnh Viêm, giọng trầm ấm như thể cha ruột:

“Là sư phụ sai, sư phụ nhận lỗi với con!”

Cảnh Viêm mắt đỏ hoe, chỉ kêu được một tiếng “sư phụ” nghẹn ngào, rồi nghẹn luôn, không nói thêm được chữ nào.

Hai thầy trò lặng lẽ ngồi một lúc lâu, mới dần nguôi ngoai.

Sau đó Tiêu Bách Đạo lại ân cần dặn dò thêm mấy câu, Cảnh Viêm thì ngồi im nghe răm rắp, sắc mặt vẫn u ám như trời sắp mưa.

Tiêu Bách Đạo: “……”

Ủa mới nãy còn hùng hồn như cha thiên hạ, sao giờ lại bắt đầu hóa tang?

Ông đành phải tiếp tục diễn thuyết với đồ đệ về giá trị của sinh mệnh và tương lai tươi sáng phía trước, tưởng suýt nữa khiến Cảnh Viêm cảm động đến mức muốn lập lời thề sống ch/ết vì đạo môn.

Nói khô cả miệng, cuối cùng cũng đổi được từ nó một tiếng “Ừm.”

Tiêu Bách Đạo: “……”

Giá mà có thể trộn tính cách của lão ngũ với lão tứ lại thì tốt biết mấy.

Cảnh Viêm đi rồi, Tiêu Bách Đạo liền bắt đầu gửi tin cho ba vị đồng nghiệp cũ, ý bảo: ép Nam Vực thêm nữa đi, đừng ngừng tay.

Ban đầu trong bốn chưởng môn của liên minh, Bách Lý Mộ Trần là người có tiếng nói nhất, giờ thì người ta nghe theo Tiêu Bách Đạo.

Vì sao à? Quá đơn giản, người ta có đệ tử giỏi.

Không nói đâu xa, ba đứa thân truyền của ba người kia còn đang bị giữ lại Huyền Thiên Tông làm con tin đó!

Thế là cả ba không dám hó hé gì, gật đầu răm rắp.

Bắc Vực liên tục gây áp lực, thêm Hoắc trưởng lão ở Trường Sinh Tông đổ thêm dầu vào lửa, Hoàng Phủ thế gia bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.

Lần này, đại trưởng lão Hoàng Phủ Văn Liêm đành đích thân mang người đến Huyền Thiên Tông xin lỗi.

Đây là lần thứ hai ông ta tới đây.

Lần trước tới đòi người, không những không đòi được, mà còn mang theo hai đứa cháu tới… rồi bị Phượng Khê đánh cho sấp mặt, mất người mà còn nghẹn một bụng tức.

Có điều, may mắn là lần trước chưa trở mặt với Tiêu Bách Đạo, nên giờ vẫn có thể mặt dày mà đến.

Hồi trước Tiêu Bách Đạo còn đích thân ra tận cổng lớn đón, lần này chỉ cho một trưởng lão ra tiếp.

Hoàng Phủ Văn Liêm tuy giận trong lòng, nhưng không dám nói gì, đến xin lỗi mà!

Nếu không khiến Tiêu Bách Đạo hạ giận, thì ngày tháng sau này của thế gia nhà họ chỉ có “ngậm hành”.

Vào tới chính điện, Tiêu Bách Đạo chỉ nhàn nhạt chào hỏi vài câu, không buồn đứng dậy.

Hoàng Phủ Văn Liêm vội cười xun xoe:

“Tiêu chưởng môn, ta xin vào thẳng vấn đề.

Trước kia vì chuyện Viêm Nhi mà xảy ra nhiều hiểu lầm, đặc biệt là gần đây Hoắc trưởng lão bên Trường Sinh Tông có vẻ bóp méo dụng ý của chúng ta, nên đôi lời đôi việc hơi quá khích.

Lần này đến, chính là để xin lỗi quý tông!

Để tỏ thành ý, bọn ta có mang một ít lễ mọn, đây là danh mục quà tặng.”

Tiêu Bách Đạo nhận lấy, liếc sơ qua một lượt, áng chừng khoảng ba ngàn vạn linh thạch.

Nếu là hồi trước, ông chắc cũng cảm thấy hơi kích động. Nhưng giờ thì…

Không chớp mắt!

Không rung động!

Không cảm xúc!

Đệ tử ông quá “chịu chơi”, cho nhiều quá rồi!

Kẻ hèn ba ngàn vạn, đòi xoa dịu Huyền Thiên Tông tụi ta? Xem thường ai vậy trời?!

Ông liền cười nhạt, đáp:

“Đại trưởng lão, tông môn chúng ta nghèo rớt mồng tơi, chưa từng thấy lễ to như vậy bao giờ, không dám nhận, mời mang về cho.”

Hoàng Phủ Văn Liêm: “……”

Ủa? Ý ông là… ít hả?

Tông môn ngài là cái bụng không đáy đấy à?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-554.html.]

May mà ông ta chuẩn bị sẵn chiêu phụ, liền nói tiếp:

“Tiêu chưởng môn, khoan đã, vừa rồi ta chưa nói hết, ngoài mấy món đó ra, còn có một lễ vật đặc biệt!”

Nói xong, ông ta lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một cái lò luyện đan cũ kỹ.

“Đây là lò luyện đan chúng ta lấy được từ một bí cảnh, đáy có khắc năm chữ ‘Quá Hư Phiên Thiên Lô Lô’.

Chúng ta đã nhờ người giám định, đây là linh khí cấp Thiên hiếm có, giá trị vô cùng lớn!

Lần này xin quý phái vui lòng nhận lấy.”

Tiêu Bách Đạo hơi giật mình, lò luyện đan cấp Thiên quả là vật khó tìm, không ngờ Hoàng Phủ thế gia lại dám đem tặng?

Mọi người xung quanh đều trố mắt nhìn về phía cái lò luyện đan, chỉ riêng Phượng Khê là bận… tường thuật trực tiếp tình hình cho Hoắc trưởng lão bên Trường Sinh Tông.

Nàng nhấn mạnh từng câu từng chữ Hoàng Phủ Văn Liêm vừa nói.

Hoắc trưởng lão nghe xong, tức đến bốc khói lỗ tai, gào lên:

“Cái gì mà ta bóp méo dụng ý của bọn họ?!

Cái gì mà ta quá khích?!

Toàn là xạo ke!”

Phượng Khê làm bộ dịu dàng dỗ dành:

“Hoắc trưởng lão, ông với họ chẳng qua là quan hệ lợi dụng lẫn nhau thôi mà, hắn nói mấy câu xấu cũng là bình thường thôi!

Ông xem, hắn còn mang cái lò luyện đan cũ rích ra, nói là gì mà ‘Quá Hư Phiên Thiên Lô Lô’, ông biết cái đó không?”

Hoắc trưởng lão lập tức nổi hứng kể chuyện:

“Ai không biết chứ ta thì biết rành rẽ! Lúc trước Hoàng Phủ thế gia lấy được cái lò này thì mừng rỡ như điên, nhưng luyện hoài không ra cái gì!

editor: bemeobosua

Lén lút tìm trưởng lão Mạnh nhà ta xem thử, Mạnh trưởng lão vừa nhìn liền nói, cái lò này không khai lò được!

Hiểu khai lò không? Kiểu như đao kiếm phải mài bén, thì lò luyện đan phải 'khai lò' mới xài được!

Cái này là đồ phế phẩm! Bọn họ đem tặng quý tông các người là định coi các người là đám ngốc đó!”

Phượng Khê nghe xong, lập tức đưa tin bí mật cho Tiêu Bách Đạo.

Tiêu Bách Đạo thì vừa tức vì bị lừa, vừa thầm… khen Hoắc trưởng lão thật ra cũng là người tốt bụng, biết gì nói nấy, không giấu nửa chữ.

Ông liền cười lạnh, đáp:

“Đại trưởng lão, các ngươi mang cái lò không xài được đến làm lễ vật xin lỗi?

Đây là tạ lỗi hay muốn gây sự?

Các ngươi là thật sự không để Huyền Thiên Tông chúng ta vào mắt!

Người đâu! Tiễn khách!”

Người của Huyền Thiên Tông nghe xong cũng tức sôi máu:

Hoàng Phủ thế gia coi chúng ta là mấy con ngốc chắc?!

Hoàng Phủ Văn Liêm quýnh quáng. Việc cái lò đó là đồ bỏ chỉ có vài người biết, sao Tiêu Bách Đạo lại hay được?

Tính toán lợi dụng chút phế phẩm, ai dè hóa dở trò hề!

Nhưng giờ không phải lúc tra xét, mà là phải nghĩ cách cứu vãn cục diện.

Vì thế ông vội chữa cháy:

“Tiêu chưởng môn, ngài hiểu nhầm rồi! Cái lò luyện đan đó chỉ là vật phụ thôi, chuôi kiếm này mới là thành ý thực sự của chúng ta!”

Nói xong, ông lấy ra một cái hộp kiếm, trịnh trọng mở ra, rút ra một thanh bảo kiếm.

Ánh lạnh lóe lên, khiến người ta rợn cả sống lưng.

Hoàng Phủ Văn Liêm nhìn thanh kiếm mà đau tim như cắt.

Cái này là để "phòng thân", ai ngờ phải mang ra nộp thật!

Nhưng hắn nghĩ người Bắc Vực tầm mắt hạn hẹp, chắc chắn sẽ không nhận ra cái lò "Quá Hư Phiên Thiên Lô" kia chưa từng được khởi động. Dù sau này có ai tinh mắt phát hiện, bọn họ cũng có thể vờ như không biết, chối bay chối biến cho qua chuyện.

Ai ngờ đâu lại bị bóc mẽ ngay tại chỗ.

Thật là gặp qu/ỷ mà!

Loading...