Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 557

Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:49:59
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

557. Ngươi là muốn phản bội tông môn sao?!

Tiêu Bách Đạo lúc này thật sự rất vui mừng, vì ngũ đồ đệ cuối cùng cũng đã trưởng thành!

Trước kia là một đứa ngốc nghếch chính hiệu, thế mà giờ đây cũng biết… diễn kịch!

Mà nhắc đến diễn kịch, thì công đầu phải thuộc về Tiểu Khê chứ còn ai nữa!

Đúng là "gần đèn thì rạng, gần mực thì lem"!

Nếu năm xưa lão mà có một tiểu sư muội như Tiểu Khê bên cạnh, thì đâu có phải khổ sở đến độ sau này mới biết diễn xuất quan trọng đến mức nào.

Hy vọng lần này lão tứ theo Tiểu Khê ra ngoài, cũng biết đổi tính đôi chút. Yêu cầu không nhiều, chỉ cần… đừng có mở miệng ra là đòi ch/ết là được rồi.

Lúc Tiêu Bách Đạo còn đang hí hoáy viết tấu chương trong lòng, bên phía Hoàng Phủ Văn Liêm thì trong lòng đã muốn nở hoa!

Lão ngốc họ Tiêu kia vậy mà lại đem cả Thương Khung Kiếm lẫn Quá Hư Phiên Thiên Lô giao cho Cảnh Viêm với Phượng Khê, chẳng khác nào hai tay dâng bảo vật trả lại Hoàng Phủ gia!

Thông minh cả đời, hồ đồ một lúc là đây chứ đâu!

Hoàng Phủ Văn Liêm vội đè nén niềm vui trong lòng, dù gì hiện tại vẫn còn đang ở Huyền Thiên Tông, chưa tiện bộc lộ.

Sau khi thấy Tiêu Bách Đạo căn dặn xong xuôi, hắn mới đứng dậy, chắp tay nói:

“Tiêu chưởng môn, đa tạ khoản đãi. Tại hạ xin phép cáo từ!”

Tiêu Bách Đạo khách sáo đáp lại đôi câu, rồi đích thân tiễn khách ra tận sơn môn.

Mọi người nhanh chóng đi tới gần cổng chính của sơn môn.

Phượng Khê bắt đầu thấy… đau răng, vì nàng biết: lại đến màn quỳ nữa rồi!

Quỳ thì quỳ, chủ động còn hơn bị động.

Vậy là nàng “bụp” một cái, quỳ rạp xuống đất.

“Tổ sư gia tại thượng! Đệ tử Phượng Khê chuẩn bị lên đường đến Nam Vực!

Xin ngài yên tâm, đệ tử nhất định sẽ làm rạng danh Huyền Thiên Tông, khiến Bắc Vực ta ngẩng cao đầu!”

Vừa thấy nàng quỳ xuống, Quân Văn cũng như bị ma xui quỷ khiến, lập tức theo sau mà quỳ.

“Đệ tử Quân Văn cũng xin hứa như vậy!”

Cảnh Viêm hơi chậm nửa nhịp, cũng lúng túng quỳ xuống:

“…Đệ tử Cảnh Viêm cũng thế!”

Tiêu Bách Đạo đứng bên cạnh nhìn thấy, trong lòng cảm động nghẹn họng, cũng quỳ xuống theo.

Ông không nói gì, chỉ dập đầu ba cái thật mạnh, âm thầm khấn vái tổ sư phù hộ cho ba đệ tử lần này bình an trở về.

Những đệ tử khác của Huyền Thiên Tông thấy vậy, đồng loạt quỳ xuống.

Hình Vu thấy vậy cũng nhìn trước ngó sau rồi quỳ theo.

Đại sư huynh Tần Thời Phong: “…”

Ngươi chơi cái trò quái gì thế?!

Ngươi là đệ tử Ngự Thú Môn! Không phải Huyền Thiên Tông!

Ngươi cũng dám quỳ lạy tổ sư nhà người ta?!

Ngươi định phản môn à?!

Nhưng mà giờ phút này, đông người thế kia, hắn cũng chẳng tiện mở miệng. Chỉ đành cắn răng, cùng mọi người làm nghi thức vãn bối trước bia tổ.

Hoàng Phủ Văn Liêm dù trong lòng chẳng coi Huyền Thiên Tông ra gì, nhưng mặt mũi vẫn phải giữ. Hắn và đám người đi theo cũng đều làm lễ.

Hoàng Phủ Nghiêu thì giãy giụa mãi mới kiềm chế được bản thân không quỳ theo.

Không phải hắn tôn kính gì tổ sư Huyền Thiên Tông.

Vấn đề là… trong tiềm thức hắn cảm thấy: Phượng Khê đã quỳ thì hắn cũng phải quỳ!

Phượng Khê đã quỳ, hắn đứng, chẳng hợp lý chút nào!

Tuy nói không rõ cái “lý” đó là lý gì… nhưng chắc chắn là do… bị trúng tà!

Ngay lúc đó, tấm bia đá tổ sư tỏa ra ánh sáng dịu dàng, bao trùm lấy các đệ tử Huyền Thiên Tông.

Cả Hình Vu cũng được "ké" trong ánh sáng đó.

Mọi người lập tức ngồi xuống đả tọa.

Ai nấy đều thấy cơ thể nhẹ bẫng, thoải mái không nói nên lời. Một loạt người đột phá cảnh giới, trong đó có Giang Tịch, Bùi Chu và Dung Tranh.

Thậm chí Hình Vu cũng được thơm lây, tu vi tăng một tầng.

Đám người Tần Thời Phong trợn tròn mắt!

Ban đầu ai cũng tưởng Hình Vu là thằng ngốc, hóa ra… chính bọn họ mới là đám ngốc!

Chỉ là quỳ sau một chút thôi mà!

Tổ sư Huyền Thiên Tông kia cũng là tổ sư bá của họ!

Quỳ có gì mà to tát!

Sao bọn họ lại cổ chấp thế nhỉ?!

Hình Vu thì khỏi nói, vừa chửi thầm vừa vui như mở hội, cười tới mức mắt cong thành một khe nhỏ.

Tuy lần này tiểu sư muội không mang hắn theo, nhưng chỉ cần hắn cố gắng gia nhập vào Huyền Thiên Tông, sớm muộn cũng xử được Quân Văn, trở thành người thân cận nhất bên cạnh tiểu sư muội!

Còn Hoàng Phủ Văn Liêm thì có hơi bất ngờ, không ngờ Huyền Thiên Tông cũng có chút nội tình đấy chứ!

Dù vậy, đem so với Trường Sinh Tông bên Nam Vực thì vẫn còn… non lắm!

Chỉ có Ma tộc Lang Ẩn Uyên thì còn có thể đọ một phen, chứ các tông khác đúng là thua xa.

Hoàng Phủ Văn Liêm triệu hồi tàu bay, lần nữa chắp tay tạm biệt Tiêu Bách Đạo rồi dẫn người lên đường.

Tàu bay đã bay ra xa, đám người Tiêu Bách Đạo vẫn đứng vẫy tay bên dưới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-557.html.]

Hình Vu thậm chí còn chạy theo mấy dặm, vẫy tay hết sức mình.

Tuy biết chạy cũng chẳng đuổi kịp, nhưng chủ yếu là để sư phụ thấy được tấm lòng thành!

Không ngờ, trong lòng Tiêu Bách Đạo lại nghĩ:

Đứa nhỏ Hình Vu này cũng tốt, chỉ là có điều… ngốc quá mức!

Ôi, không biết bây giờ Tiểu Khê thế nào rồi?

Đừng thấy Hoàng Phủ Văn Liêm ở Huyền Thiên Tông cúi đầu khiêm nhường, lên được tàu bay là thế nào cũng giở trò.

Nhưng trước khi rời khỏi Bắc Vực, chắc hắn cũng chưa dám quá đà.

Bên này Tiêu Bách Đạo đang lo lắng, bên kia Phượng Khê đã bắt đầu tán chuyện với Hoàng Phủ Văn Liêm.

“Đại trưởng lão, đường đi cũng chẳng có gì làm, ngài kể cho ta nghe mấy chuyện về Nam Vực đi?”

Hoàng Phủ Văn Liêm hơi bất ngờ, nhưng cũng nhanh chóng hóa thân thành… máy hát.

Những gì hắn kể đều có thật, chỉ là có tí phóng đại, đặc biệt là phần ca tụng Hoàng Phủ thế gia thì… khoa trương khỏi nói!

Rõ ràng có mục đích: muốn tẩy não ba người Phượng Khê.

Quả nhiên, hắn thấy mắt Phượng Khê sáng rực, còn tấm tắc khen Nam Vực đúng là đất lành chim đậu!

Hoàng Phủ Văn Liêm trong lòng đắc ý không thôi:

Đừng thấy giờ Bắc Vực đang lên mặt, là vì có Ma tộc và Yếm tộc góp sức thôi. Chứ nếu đấu tay đôi, Nam Vực dư sức nghiền nát!

Chỉ cần hắn rót mãi kiểu tư tưởng này, chưa cần động tay động chân gì, ba người này đã tự nguyện ở lại Nam Vực rồi!

Tán chuyện một lúc, Phượng Khê thấy Cảnh Viêm có vẻ mệt mỏi, liền đề nghị nghỉ ngơi.

Hoàng Phủ Văn Liêm cũng chu đáo, phân cho họ hai khoang riêng: Cảnh Viêm, Quân Văn một khoang, Phượng Khê một mình một khoang.

Nhưng Phượng Khê chẳng về khoang của mình, mà kéo hai người kia vào khoang của họ.

“Tứ sư huynh, huynh không sao chứ?”

Cảnh Viêm lắc đầu: “Không sao, chỉ là… ta không thích nơi ồn ào lắm.”

Phượng Khê: “…”

Ý ngươi là ta với tên Hoàng Phủ kia lắm chuyện?

Cảnh Viêm cũng nhận ra mình lỡ lời, vội vàng giải thích: “Tiểu sư muội, ta không nói muội, là… do ta thôi!”

Phượng Khê cười tít mắt:

“Tứ sư huynh à, chúng ta là sư huynh muội với nhau, cần gì khách sáo thế.

Dù có nói muội đi nữa, muội cũng thấy rất bình thường mà!”

“Nếu huynh không sao, chi bằng giờ luyện hóa Thương Khung Kiếm luôn đi, tránh để lâu sinh biến.”

Cảnh Viêm vốn cũng định vậy, lập tức gật đầu.

editor: bemeobosua

Hắn lấy kiếm ra bắt đầu luyện hóa.

Thực ra, Thương Khung Kiếm không dễ gì thu phục, chứ nếu dễ, Hoàng Phủ gia đâu cần đem đi trả?

Linh kiếm cấp cao càng kén chọn chủ nhân. Không được chúng công nhận, đừng hòng luyện hóa!

Nhưng Cảnh Viêm lại dễ dàng luyện hóa Thương Khung Kiếm một cách nhẹ tênh.

Một phần là vì tư chất của Cảnh Viêm đúng là không tệ, phần còn lại... là vì thanh Mộc Kiếm ở bên cạnh gây áp lực.

Thương Khung Kiếm sợ quá, không dám không nghe lời.

Mộc Kiếm đúng là bá đạo hết phần thiên hạ!

“Này chủ nhân, ta đã bảo là ta lợi hại mà!

Ta chỉ hơi thả chút uy áp thôi, nó đã sợ đến mức không dám đánh trả rồi!

Chuyến này xuống Nam Vực, có ta đi cùng, chắc chắn giúp ngươi tung hoành ngang dọc, làm trùm phương Nam!”

Phượng Khê chẳng buồn để ý tới nó. Thấy Cảnh Viêm luyện hóa thuận lợi, nàng cũng trở về khoang nghỉ ngơi.

Nàng không quá lo Hoàng Phủ Văn Liêm sẽ giở trò gì, ít nhất trước khi rời khỏi địa bàn Bắc Vực, hắn sẽ không dám ra tay.

Nàng vừa mới nằm xuống thì có người gõ cửa.

Mở ra nhìn, hóa ra là Hoàng Phủ Nghiêu.

Hoàng Phủ Nghiêu có vẻ hơi ngượng ngùng, lấy hết dũng khí hỏi:

“Phượng Khê, ngươi nói thật cho ta biết... ngươi có phải là Tiêu Hề Hề không?”

Phượng Khê thở dài:

“Cái này... ta biết nói sao đây?

Nếu ta bảo không phải, ngươi chắc cũng không tin.

Vậy thì... ta đành nói là đúng rồi.”

Hoàng Phủ Nghiêu: “……”

Ý ngươi là sao?

Rốt cuộc là phải hay không phải?

Hoàng Phủ Nghiêu hỏi lòng vòng cả buổi, cuối cùng cũng chẳng moi được gì, chỉ đành ôm một bụng dấu hỏi bỏ đi.

Phượng Khê ngáp một cái, nhanh chóng lăn ra ngủ.

Nàng vừa ngủ, tiểu Lôi Kiếp liền chui ra từ tay áo, bay một vòng trong khoang như đang tuần tra lãnh địa.

Dù sao nó cũng là chủ nhân thực sự, phải kiểm tra một chút, lỡ đâu Phượng Cẩu nhà nó lại bị ai tính kế thì sao.

Nó đúng là một chủ nhân có trách nhiệm!

Loading...