Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 559

Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:50:03
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

559. Cảm giác kiên định

“Đại trưởng lão, Phượng Khê nói tối qua ngủ không ngon, hôm nay chỉ định đến tìm ngài... uống trà cho tỉnh.”

“Đại trưởng lão, trong khoang tàu của Phượng Khê chỉ có mỗi cái ghế đơn, ngồi không đủ thoải mái. Con thấy mấy cái ghế ở khoang công cộng còn trống, hay để con dọn sang cho nàng dùng nhé?”

“Đại trưởng lão, có thể cho con ra ngoài một lát không? Phượng Khê nói nàng thèm bánh hoài quế sợi vàng, con xuống mua cho nàng mấy cái.”

Hoàng Phủ Văn Liêm suýt nữa tức đến... bể lỗ mũi!

Ta bảo ngươi đi tiếp cận người ta, chứ có bảo ngươi để người ta dắt mũi đâu?!

Mấu chốt là... cái này có tính là được "thông đồng" gì đâu! Nhiều lắm chỉ đáng gọi là... tay sai quèn!

Ngươi là đệ tử dòng chính Hoàng Phủ gia đấy, ngạo khí của ngươi đâu rồi?

Ngươi để một tiểu nha đầu từ Bắc Vực quay vòng vòng như chong chóng, ngươi không thấy mất mặt hả?

Nhưng Hoàng Phủ Nghiêu lại chẳng cảm thấy có gì mất mặt cả, trái lại còn thấy… rất có phương hướng!

Đúng vậy!

Chính là cái cảm giác "có định hướng" này đây!

Đi theo đại trưởng lão lâu như vậy cũng chưa từng có cảm giác rõ ràng như thế, vậy mà từ lúc bước lên phi thuyền với Phượng Khê, hắn liền cảm thấy cuộc đời mình sáng rõ như được dẫn lối!

Giống hệt như cái hồi còn theo sát bên Tiêu Hề Hề vậy.

Phượng Khê có thừa nhận hay không thì mặc kệ, hắn đã một lòng tin chắc: nàng chính là Tiêu Hề Hề!

Hoàng Phủ Văn Liêm lúc này hối không kịp, hối đến độ muốn tự đập đầu vào tường!

Đúng là định lén bắt gà, ai ngờ mất luôn nắm gạo!

Bên kia, Hoàng Phủ Đống thì trong lòng vui như mở hội, hả hê cực độ:

Đáng đời! Ta nói rồi mà không nghe!

Giờ thì hay rồi, Hoàng Phủ Nghiêu không thèm giấu giếm nữa, công khai lấy lòng Phượng Khê luôn!

Nhưng nghĩ lại thì... như vậy cũng tốt. Hoàng Phủ Nghiêu xem như phế rồi, vị trí người kế nhiệm chắc chắn sẽ không rơi vào tay hắn!

Hôm nay, phi thuyền rốt cuộc cũng tới ranh giới Nam – Bắc Vực.

Vì khu vực này cấm bay, nên mọi người đều phải xuống đi bộ.

Phượng Khê đứng nhìn ra xa, trong lòng nhớ tới Nhan tướng quân cùng các binh sĩ Thần Ẩn quân, lòng dâng trào cảm xúc.

Sớm muộn gì nàng cũng sẽ thực hiện lời hứa, dựng một tấm Bia anh linh tại đây.

Để người người Nam Bắc đều biết đến công lao hiển hách của Thần Ẩn quân!

Trong Huyết Ma lệnh, Huyết Phệ Hoàn nghe nàng nhắc đến Thần Ẩn quân cũng không khỏi cảm khái:

Bất kể là Nhân tộc hay Ma tộc, anh hùng thì ở đâu cũng đáng kính!

Thần Ẩn quân... xứng đáng được hắn cúi đầu bái phục!

Lúc này, Hoàng Phủ Văn Liêm ra mặt đón Phượng Khê, dẫn nàng theo lối vào thông đạo bí mật.

Nam Bắc Vực vốn có vài lối thông đạo mới được xây, nhưng vì tình hình căng thẳng nên đã bị phong kín hết, giờ chỉ còn giữ lại một con đường duy nhất từ lúc đầu.

Lối này vừa mới được mở rộng, đủ cho bốn người đi song song.

Vì thế, Phượng Khê, Quân Văn, Cảnh Viêm và Hoàng Phủ Nghiêu sóng vai mà đi.

Hoàng Phủ Nghiêu muốn đi sát Phượng Khê, nhưng Quân Văn với Cảnh Viêm đã chiếm hai bên mất rồi, hắn chỉ đành lặng lẽ đi sát... Quân Văn.

Trong lòng có hơi chút... tủi thân.

Hoàng Phủ Văn Liêm quay đầu nhìn thấy hắn ủ rũ cụp đuôi thì tức suýt nội thương!

Phượng Khê cho ngươi ăn cổ trùng hay cho ngươi dùng bùa mê?!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-559.html.]

Mở miệng ra là nghe lời răm rắp! Không biết xấu hổ hả?!

Nhưng mà nghĩ đến chuyện kế tiếp, tâm trạng lão cũng dịu đi đôi chút.

Vì sao ư? Bởi vì vừa bước vào thông đạo này, ba người kia đã không còn đường lui!

Ở đây, hắn có thể dễ dàng xử lý bọn họ như... xách gà con!

Muốn chạy? Đừng hòng!

editor: bemeobosua

Nghĩ vậy, khí thế trên người lão cũng thay đổi rõ rệt, ngữ khí bắt đầu ra dáng "cấp trên lạnh lùng":

“Trong thông đạo cấm đùa giỡn cười nói, đi nhanh lên! Lỡ có biến cố thì phiền.”

Phượng Khê giả vờ ngây ngô hỏi lại:

“Đại trưởng lão, chẳng phải nói thông đạo này cực kỳ vững chắc và an toàn sao? Làm gì có biến cố?”

Hoàng Phủ Văn Liêm hừ lạnh, bắt đầu mất kiên nhẫn:

“Mấy chuyện đó ngươi không cần biết! Cứ nghe ta là được!”

Phượng Khê: “À, vậy thì được.”

Từ đó về sau, nàng quả nhiên không nói cười gì nữa, đi đứng vô cùng ngoan ngoãn.

Hoàng Phủ Văn Liêm cười lạnh trong bụng: Hết Bắc Vực rồi nha!

Ngươi là rồng thì cũng phải nằm im cho ta xắt khúc!

Huống chi ngươi nhiều lắm chỉ là con cá chạch!

Phượng Khê tất nhiên nhìn thấu mưu tính của lão, nhưng nàng chẳng buồn chấp.

Vội gì chứ? Trò vui mới chỉ bắt đầu!

Thay vì cãi nhau vô ích, nàng tranh thủ nghiên cứu thông đạo luôn thể.

Dù gì cũng biết chút ít về trận pháp, biết đâu học lỏm được cái gì hay ho.

Nghĩ vậy, nàng vừa đi vừa quan sát bốn phía, thần thức mở rộng.

Trong Huyết Ma lệnh, Huyết Phệ Hoàn cũng quan sát theo, tấm tắc:

“Nam Vực quả thật có vài món đồ chơi ra trò, thông đạo này đúng là phức tạp. Với nhãn lực của ta hiện giờ còn chưa thấy được sơ hở.”

Phượng Khê cũng phụ họa vài câu, nhưng trong mắt đã hiện lên nét nghi hoặc.

Thông đạo này không giống một trận pháp đơn thuần, có vẻ là hai tầng chồng lên nhau.

Phải rồi, chắc là trên nền trận pháp cũ, lại bố trí thêm một tầng mới!

Vấn đề là: thêm kiểu gì?

Huyết Phệ Hoàn lập tức giội cho nàng gáo nước lạnh:

“Với trình độ hiểu biết về trận pháp hiện tại của ngươi, chưa đủ để nhìn ra đâu. Ngay cả ta còn phải mất thời gian mò mẫm cơ mà, ngươi đừng phí công vô ích!”

Phượng Khê thấy hắn nói có lý, cũng chẳng nghiên cứu nữa, bèn lấy ra một quả linh quả, răng rắc nhai.

Ăn xong lại lấy hạt dưa ra cắn tí tách.

Hoàng Phủ Văn Liêm đi đằng trước chỉ cảm thấy... như có con chuột đi theo sau!

Miệng không lúc nào ngừng gặm!

Lão xoay người lại quát: “Ngươi đói bụng thì uống một viên Tích Cốc Đan đi! Đừng có phát ra mấy cái tiếng chói tai đó!”

Phượng Khê nghe lời ngay, lập tức cất hết đồ ăn vặt đi, không ăn nữa.

Hoàng Phủ Văn Liêm đắc ý nghĩ: Biết điều là tốt!

Phượng Khê bắt đầu thấy hơi chán, cái thông đạo này đúng là dài quá thể! Không biết phải đi tới bao giờ mới tới được cuối đường.

Nghĩ tới đó, nàng không khỏi có chút cảm khái trong lòng.

Loading...