Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 562
Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:50:10
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
562. Có một cách hại người lợi mình, huynh có muốn nghe thử không?
Phượng Khê nằm mơ cũng chẳng nghĩ tới Heo Vàng lại giở ra chiêu đó. Cả người nàng bị đẩy đi vèo vèo, không thắng nổi sức cản, cứ thế “phi” một đường thẳng tắp phía trước!
Cũng may đoạn đường này thẳng tưng, chứ mà ngoằn ngoèo thì chắc nàng đã đ.â.m đến óc long mắt lồi mất thôi!
Mặc dù xuất phát điểm của ngươi là tốt... nhưng xin đừng "xuất phát" lần hai nữa được không?!
Dù bị hất ra một đoạn dài, nhưng trên đầu nàng, Lôi Kiếp vẫn rượt theo như thể có thù đội trời!
Ầm!
Ầm ầm ầm ầm!
Phượng Khê thấy rõ là né không nổi, dứt khoát lôi từ nhẫn trữ vật ra một cái lồng sắt bện bằng hắc thiết tuyến, chui vào nấp.
Lôi Kiếp nhìn mà muốn ngất.
Ngươi... ngươi không phải đang chơi trò "bắt cóc vương bát trong nồi hấp" sao?!
Phượng Khê đoán được nó nghĩ gì, liền nhỏ giọng giải thích:
“Cái này gọi là lồng Faraday, núp trong đây thì sét có bổ mấy cũng không xi nhê gì!
Ta vốn không định dùng, vì cảm thấy hơi bị... bắt nạt ngươi quá.
Nhưng đó là với ngươi thôi, chứ gặp phải mấy Lôi Kiếp khác, ta chẳng kiêng nể gì đâu!”
Lôi Kiếp nghe xong thì ngơ ngác.
Pháp khí gì? Lung gì? Faraday là ai?
Cái này... xài thiệt sự hữu dụng vậy sao?
Còn nữa, Phượng Khê hồi trước còn tưởng trời là bản thể của nó, sao giờ lại biết đó chỉ là cái vỏ bọc?
Phải rồi, chắc nàng đã biết từ sớm nên mới túm nó lôi xuống được…
Nhưng nàng biết kiểu gì mới được chứ?
Ngoài nghi ngờ ra, nó còn có chút cảm động. Trong lòng Phượng Khê, nó là duy nhất! Là đặc biệt!
Là Lôi Kiếp trong trái tim nàng!
Trong lúc nó đang suy tư lan man, một đạo thiên lôi giáng thẳng xuống, “bốp!” một tiếng trúng ngay cái lồng sắt.
Lôi Kiếp hoảng hốt nhìn vào trong, chỉ thấy Phượng Khê ngồi bệt dưới đất, mặt tỉnh bơ, tay cầm linh quả gặm rôm rốp rôm rốp.
editor: bemeobosua
Cái lồng này... xài được thiệt!
Chưa đầy bao lâu, thêm mấy đạo sét đánh nữa bổ xuống, Phượng Khê vẫn ngồi như không, thậm chí còn chán đến phát ngáp.
Lôi Kiếp bái phục sát đất!
Phượng Khê đúng là trâu bò thần thánh! Vậy mà cũng chế được cái lồng bá đạo đến thế!
Cái đám thiên lôi trên kia còn mơ tưởng muốn phách nàng?
Đừng mơ! Lôi Kiếp tức muốn xì khói.
Nhưng nghĩ đến chuyện bản thể mình chẳng thấy đâu, nó lại cụt hứng.
Bản thể... chẳng phải đã bị chế/t rồi sao?
Ai da... đến lúc hăng nhất thì lại không còn chốn quay về!
Đang buồn đời, nó nghe Phượng Khê uể oải gọi:
“Ngơ ra đó làm gì? Mau nạp điện đi chứ!”
Lôi Kiếp sực tỉnh: đúng rồi, bất kể bản thể sống hay ch/ết, ta cũng phải lo giữ mạng mình trước!
Thế là lập tức hít sét hăng say.
Ta hút, ta hút, ta hút hút hút!
Cái đám dã lôi hồi nãy còn muốn nuốt ta? Để ta hút ngươi khô như mía lùi!
Đáng tiếc, hút chưa được bao lâu đã no căng bụng, tắc nghẽn rồi!
Lại xẹp!
Nó chỉ là phân thân, ngay cả vân hạch còn chưa có, chẳng thể tự tạo ra sét, chỉ biết hút ké mà bụng chứa còn hạn chế. Cái này gọi là phế vật chính hiệu!
Nó từng mắng Phượng Khê là phế vật... ai ngờ giờ nó đến phế vật cũng không bằng!
Cảm thấy bọn người Hoàng Phủ Văn Liêm sắp đuổi tới nơi, nó vội chui tọt vào tay áo Phượng Khê trốn.
Giờ nó yếu như sên, bị ch/ết là ch/ết luôn, phải tự biết thân biết phận!
Phượng Khê lúc này cũng đang suy tính chuyện của Lôi Kiếp. Dù không biết rõ nội tình, nhưng nàng từ đống dấu hiệu cũng đoán được tám chín phần.
Cái tên ngốc này... bị Thiên Đạo bỏ rơi rồi!
Cũng đúng thôi, Lôi Kiếp là cánh tay của Thiên Đạo, mà lại chạy theo nàng lang thang tứ xứ, bị bố già trời xanh trừng trị là phải.
Không biết có cách nào giúp nó tiến hóa từ phân thân thành bản thể không?
Nếu có thật, về sau nàng có ngay Lôi Kiếp hộ thân, muốn đ.ấ.m ai cũng được!
Chẳng bao lâu sau, đám người Hoàng Phủ Văn Liêm đuổi tới.
Từ đằng xa đã thấy một cái lồng sắt bị sét đánh tóe lửa, bên trong là Phượng Khê đang mắng Tiểu Bạch, tay thì vẫy vẫy bọn họ như gọi người đi chợ.
Cả đám: “……”
Nàng... làm được bằng cách qu/ỷ quái gì vậy?
Họ đâu biết, đây là sức mạnh của khoa học!
Thời gian trôi qua, sấm sét dần thưa thớt, cuối cùng cũng yên ắng.
Phượng Khê thong thả từ trong lồng bước ra, rồi thu nó vào nhẫn trữ vật.
Cái món này đúng là tiêu hao lớn, dùng một lần đã thấy xước xát lung tung. Phải tranh thủ sửa lại sớm.
Hoàng Phủ Văn Liêm định mở lời, thì trên đỉnh đầu thông đạo bỗng nứt toác một đường. Phượng Khê không nói không rằng, giơ chân chạy luôn.
Cảnh Viêm với Quân Văn vội vàng bám theo.
Hoàng Phủ Nghiêu cũng nhảy cái vèo lao ra.
Chỉ còn Hoàng Phủ Văn Liêm: “……”
Trong một thoáng, hắn không biết nên khen Hoàng Phủ Nghiêu là gần đèn thì sáng... hay gần mực thì đen nữa đây.
Nửa canh giờ sau, bọn họ rốt cuộc cũng lết được tới vùng an toàn.
Hoàng Phủ Văn Liêm vừa thở hổn hển vừa tức tối quát lớn:
“Phượng Khê! Chỉ tại ngươi ngộ đạo gây ra một đống rắc rối, ngươi phải chịu trách nhiệm cho chuyện này!”
Phượng Khê mặt mày vô tội, ngơ ngác như nai con lạc rừng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-562.html.]
“Đại trưởng lão à, sao lại đổ hết lên đầu ta? Ta chỉ ngộ đạo thôi chứ có làm gì trái thiên nghịch lý đâu. Sét đánh là đánh mấy kẻ thất đức, sao lại đánh ta được?
Nếu thật sự là nhắm vào ta, thì sao ta vẫn còn nhảy nhót tưng bừng thế này?”
Hoàng Phủ Văn Liêm: “Bởi vì ngươi là đồ biến thái!”
Phượng Khê nghiêm mặt lại, nói như thể vừa phát hiện đại sự:
“Đại trưởng lão, lần này là chuyện to đấy! Đây là thông đạo đầu tiên nối Nam Vực với Bắc Vực, ý nghĩa chiến lược và tượng trưng đều to lớn cả. Giờ thì hay rồi, bị thiên lôi đánh cho nát bét, chắc chắn sẽ có người nổi đóa.
Ngài muốn trút hết trách nhiệm lên đầu ta, nhưng ngài nghĩ xem: ai tin lời ngài chứ?
Ta chỉ ngộ đạo thôi, làm sao rút linh thạch ở mắt trận được? Càng không thể nào tự dưng gọi thiên lôi đến đánh!
Cho dù có người thật sự tin lời ngài, thì Hoàng Phủ thế gia các ngài cũng đâu có rút ra được sạch sẽ? Cùng lắm thì cũng gánh cái tội ‘đồng lõa’ đi!
Trước đó các ngài vừa mới đắc tội Bắc Vực, giờ lại bị gán cái tội phá hoại thông đạo, nói không chừng có người sẽ nghi các ngài bắt tay với Bắc Vực diễn vở ‘Song Hoàng tương hội’!
Còn về ba đại thế gia khác, nếu không nhân dịp này giẫm một cước lên các ngài thì mới là chuyện lạ!
Chỉ cần thao tác khéo khéo một chút, Hoàng Phủ thế gia các ngài khỏi cần tồn tại trên bản đồ tu chân giới nữa đâu!”
Hoàng Phủ Văn Liêm nghe nàng nói mà mồ hôi lạnh đổ như mưa. Biết rõ Phượng Khê đang nói quá, nhưng lại không phản bác nổi, vì nói cũng… hợp lý!
Dù có đổ hết tội lên đầu Phượng Khê, thì Hoàng Phủ thế gia của hắn vẫn bị vạ lây.
Hắn nghiến răng, hỏi:
“Ngươi có cách khác không?”
Phượng Khê cong môi, cười tươi:
“Có một cách hơi… độc mồm độc miệng một tí, nhưng ta thấy có lý. Ngài có muốn nghe thử không?”
“… Nói.”
Phượng Khê thong thả:
“Ngài nói xem, cái thông đạo này đã tồn tại mấy vạn năm, bình yên vô sự, sao hôm nay tự nhiên bị sét đánh, sụp luôn cả đoạn?”
Hoàng Phủ Văn Liêm: Còn không phải do tai tinh ngươi tới à?!
Phượng Khê nghiêm túc nói tiếp:
“Nguyên nhân rõ như rận trên đầu kẻ trọc!
Là do các ngài nghe theo chủ ý ngu xuẩn của Thẩm Chỉ Lan, nới rộng thông đạo!
Không nghĩ thử xem, tổ tiên xây thông đạo chỉ đủ cho hai người đi song song, là vì họ ngu hơn ngài, hay vì tu vi họ thấp hơn? Không! Là vì họ đã tính toán kỹ càng, cẩn thận từng ly từng tí!
Thông đạo chỉ nên nhỏ vừa đủ, mới hợp với kết cấu linh lực!
Các ngài vừa dốt vừa ham thành tích, tự ý mở rộng, làm linh lực mất cân bằng, dẫn đến dị biến, cuối cùng chọc giận thiên đạo, bị sét đánh!
Nên người gây họa đầu tiên, chính là Thẩm Chỉ Lan!
Nàng vì muốn lập công, thể hiện bản thân, mới hiến kế ngu như heo!
Đáng tội thiên đao vạn quả!
Đáng khắc tên vào bia nhục quốc tu chân!
Các ngài còn phải cảm ơn bên Bắc Vực bọn ta đấy. Nếu bọn ta không ép các ngài lòi cái thông đạo này ra, nói không chừng thiên lôi không chỉ đánh nát lối đi, mà còn đánh bay cả Trường Sinh Tông với bốn đại thế gia kia!”
Hoàng Phủ Văn Liêm: “…”
Những người khác: “…”
Nghe cũng… hợp lý ghê á! Nếu không phải chính mắt thấy ngươi gây họa, bọn ta đã tin sái cổ rồi!
Phượng Khê vẫn cười tươi rói:
“Đại trưởng lão, cái cớ này của ta chắc chắn còn đáng tin hơn mấy lời giải thích trước của ngài.
Hơn nữa, nếu đổ hết lên đầu Thẩm Chỉ Lan, thì ta với ngài chẳng những không phải gánh trách nhiệm gì, mà còn có thể bắt nàng bồi thường ấy chứ!
Đi đường nào, chắc ngài tự biết rồi ha?”
Hoàng Phủ Văn Liêm đâu phải ngốc. Đổ nồi cho Thẩm Chỉ Lan là phương án tối ưu. Dù sao thì nàng cũng đâu phải người Hoàng Phủ gia, sống ch/ết mặc nàng.
Lại nói, rất có thể chính vì nới rộng thông đạo thật mà ra chuyện.
editor: bemeobosua
Nghĩ kỹ lại, Phượng Khê chỉ ngộ đạo thôi, chưa làm gì đến mức phải chọc giận trời cao.
Hắn gật đầu:
“Vậy chuyện này cứ quyết vậy đi. Sau này mọi người phải đồng lòng khẩu cung, đừng để lộ sơ hở.”
Phượng Khê gật đầu như giã gạo:
“Tất nhiên rồi. Có điều…”
Nàng đảo mắt nhìn về phía nhóm người Hoàng Phủ Đống:
“Mấy người kia thì khó nói lắm. Không bằng gi/ết hết cho xong! Người chế/t là kín miệng nhất!”
Hoàng Phủ Đống: “…”
Ngươi đúng là thiếu đức quá thể! Mới nói chuyện được vài câu đã muốn diệt khẩu bọn ta?!
Nhưng bọn họ lại thật sự sợ Hoàng Phủ Văn Liêm vì đại cục mà vung d.a.o c.h.é.m sạch. Lập tức quỳ rạp xuống đất, rối rít thề sống thề ch/ết giữ kín bí mật, tuyệt đối không hé nửa lời.
Hoàng Phủ Văn Liêm: “…”
Ta đâu có định gi/ết ai… Dù gì cũng là đệ tử nhà mình… Nhưng hù một trận thì cũng cần thiết thật.
Lúc này, Phượng Khê lấy ra một cái bình sứ từ trong nhẫn trữ vật:
“Đại trưởng lão, ta biết ngài không nỡ xuống tay, ta cũng mềm lòng lắm.
Thế nên, cho bọn họ uống chút thuốc thôi. Uống vào sẽ lẫn lộn thần trí, tưởng vừa nằm mơ. Mấy chuyện xảy ra hai ngày nay sẽ mờ mịt như sương khói, kể cả bị sưu hồn cũng chẳng tra ra được gì đâu.”
Hoàng Phủ Đống: “Không, không được…”
Ực!
Không kịp cản, Hoàng Phủ Văn Liêm đã nhét thuốc vào miệng từng người. Lần lượt ngã rạp xuống như rạ, hôn mê bất tỉnh.
Hắn cũng chẳng sợ Phượng Khê chơi xấu, vì lúc này cả hai cùng ngồi chung một thuyền, nàng chẳng việc gì phải phản bội.
Lúc này, hắn quay sang nhìn Quân Văn, Cảnh Viêm, với cả Hoàng Phủ Nghiêu, kẻ không biết xấu hổ bám sát Phượng Khê như ruồi:
“Còn ba người kia thì sao?”
Phượng Khê mỉm cười vô tội:
“Tứ sư huynh với Ngũ sư huynh ta kín miệng lắm, thuốc men gì cũng không cần.
Còn nếu ngài cứ khăng khăng bắt họ uống, thì ta cũng sẽ bí mật cho họ uống thuốc giải là được.”
Hoàng Phủ Văn Liêm: “…”
Sao ngươi có thể không biết xấu hổ mà nói như thể đúng lý hợp tình vậy?!?!