563. Giờ thì ngươi vừa lòng rồi chứ?
Hoàng Phủ Văn Liêm nén giận, nghiến răng hỏi:
“Thế Hoàng Phủ Nghiêu thì sao?”
Phượng Khê chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ:
“Đại trưởng lão, theo lý thì Hoàng Phủ Nghiêu là người trong quý tộc nhà ngài, ta cũng không tiện chen vào, nhưng mà ngài đã hỏi thì ta đành liều mà góp đôi lời.
Tuy chuyện này quan trọng thật, nhưng cũng không đến nỗi việc gì cũng đổ lên đầu ngài gánh một mình. Có thể thì để bọn trẻ thử gánh một chút, biết đâu lại có ích.
Hơn nữa, qua thời gian tiếp xúc, ta thấy Hoàng Phủ Nghiêu là người rất kín miệng, đáng tin.
Đương nhiên, nếu ngài cảm thấy hắn không đáng tin như hai sư huynh của ta, thì… thôi ngài cứ cho hắn nuốt độc đan luôn đi vậy!”
Hoàng Phủ Văn Liêm: “…”
Sao ngươi không nói thẳng là đừng có cho hắn uống độc đan nữa đi!
Mặc dù biết rõ Phượng Khê đang khích tướng, nhưng sau khi cân nhắc, ông ta vẫn từ bỏ ý định ép Hoàng Phủ Nghiêu uống độc đan.
Một phần vì ông thật lòng xem trọng Hoàng Phủ Nghiêu, thấy cho hắn va chạm sớm cũng chẳng sao.
Mặt khác, nếu tất cả đệ tử Hoàng Phủ thế gia đều bị dọa đến loạn thần trí thì cũng khó ăn nói, giữ lại một người tỉnh táo như Hoàng Phủ Nghiêu sẽ khiến người ngoài bớt nghi ngờ.
Ông quay đầu nhìn con đường phía trước đã bị tàn phá banh chành, lại nhìn đám người Hoàng Phủ Đống đang ngơ ngác ngây ngô cười như mộng du, trong lòng vừa tức vừa buồn, nuốt không trôi cục nghẹn!
Hồi tưởng lại lúc vừa bước vào thông đạo, ông còn hăng hái khí thế, lòng đầy phấn khích, tưởng phen này lập được công lớn cho Hoàng Phủ thế gia.
Kết quả thì sao?
Suýt chút nữa đưa cả nhà vào chỗ ch/ết không toàn thây!
Nghĩ tới đây, sắc mặt ông sầm xuống, nhìn về phía Phượng Khê:
“Giờ ngươi vừa ý rồi chứ?”
Phượng Khê mặt mũi ngơ ngác, vẻ mặt vô tội:
“Đại trưởng lão, ngài nói gì vậy? Sao ta nghe chẳng hiểu gì cả?”
Hoàng Phủ Văn Liêm: “…”
Sớm muộn gì ông cũng bị con nhóc này chọc tức mà thổ huyết mà ch/ết mất!
Ông hít sâu một hơi, dằn cơn giận xuống:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-563.html.]
“Thông đạo xảy ra chuyện lớn như vậy, Trường Sinh Tông với ba đại thế gia kia chắc chắn đang trên đường tới cửa ra rồi.
Chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng, kẻo đến lúc đó lộ ra sơ hở.”
Phượng Khê âm thầm bội phục, dù đã bị nàng chọc cho sắp trào má/u, Hoàng Phủ Văn Liêm vẫn có thể nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đúng là có bản lĩnh làm đại trưởng lão thật.
Sau đó nàng cùng ông ta bàn bạc khẩu cung, thống nhất lý do thoái thác, rồi ra hiệu cho ba người Quân Văn ẩn mình chờ lệnh.
Chuẩn bị xong xuôi, cả đoàn lại tiếp tục lên đường cùng đám người Hoàng Phủ Đống.
Đám người kia bây giờ trông thì có hơi đần ra thật, nhưng ngoan ngoãn nghe lời, ít nhất cũng không làm chậm hành trình.
Trên đường đi, Hoàng Phủ Văn Liêm bỗng hỏi Phượng Khê:
“Trước đó ngươi ngộ đạo cái gì?”
Phượng Khê cười híp mắt đáp:
“Sau khi vào thông đạo, thái độ của ngài với ta hoàn toàn khác hẳn lúc trước, nên ta tự ngẫm trong lòng:
‘Người với người, rốt cuộc vẫn phải dùng thực lực để nói chuyện thôi. Nếu tu vi ta mạnh hơn ngài, chắc chắn ngài sẽ không ngạo mạn rồi mới cung kính như vậy.’
Nghĩ thế xong, ta… ngộ đạo luôn!
Cho nên, ta ngộ đạo được cũng là nhờ ngài đó, đại trưởng lão ạ!”
Hoàng Phủ Văn Liêm: “…”
Ngươi ngộ đạo cái qu/ỷ gì, ngộ ra âm dương quái khí thì có!
Biết không moi được gì nữa, ông đành im lặng không hỏi.
Giờ ông chỉ muốn mau chóng ném cái nồi gây sập thông đạo kia ra khỏi đầu, mọi chuyện khác để tính sau.
Ông định không nói nữa, ai ngờ Phượng Khê lại tự động mon men đến, bắt đầu lải nhải:
“Đại trưởng lão, Trường Sinh Tông chắc chắn không muốn gánh trách nhiệm, thế nên thể nào cũng sẽ tìm cách giúp Thẩm Chỉ Lan tẩy trắng.
Chúng ta vừa ra khỏi thông đạo là phải nhanh tay gán luôn cái nồi lên đầu nàng ta, không để cho ả cơ hội rửa tội!
Ta mới đến, chưa tiện lộ mặt nhiều, mọi chuyện chỉ có thể trông cậy vào ngài thôi!
Tới lúc đó, ngài đừng có nghĩ nhiều gì thân phận địa vị cả, cần gào thì cứ gào, cần khóc thì cứ khóc!
Nếu ngài không biết gào khóc sao cho thật, thì cứ nắm đầu mình mà giật, từng túm từng túm cũng được!”
Hoàng Phủ Văn Liêm: “…”