Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 564
Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:50:15
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
564. Các ngươi là tổ chức thành hội kéo nhau tới ăn vạ à?
Hoàng Phủ Văn Liêm tức đến nỗi suýt thì xì khói, hừ hừ mấy tiếng cho hả giận.
Con nha đầu Phượng Khê ch/ết tiệt kia rõ ràng coi hắn như cái bia đỡ đạn, vậy mà hắn lại chẳng có cách nào phản bác, đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
Dù gì thì trong mắt người ngoài, hắn vừa bước chân vào thông đạo đã gặp đủ thứ tai bay vạ gió, ngay cả mấy đệ tử theo cùng cũng bị dọa cho ngớ ra. Giờ mà hắn không kêu trời trách đất thì ai kêu?
Nghĩ tới cảnh mình vừa giật tóc vừa gào thét trong thông đạo, hắn liền nổi hết da gà. Nhục quá!
Ngay lúc hắn đang nghiến răng nghiến lợi, Phượng Khê đã lò dò lại gần, cười toe nói:
"Đại trưởng lão, ngài đừng lo! Dù có kéo trụi cả đầu cũng không sao đâu! Ở chỗ ta có độc quyền sản xuất một loại đan dược tên là 'Sinh Tóc Đan'! Ba ngày đảm bảo tóc mọc mượt như suối, dài như mây bay!
Mấu chốt là... miễn phí đó nha~!"
Hoàng Phủ Văn Liêm: …Ta còn phải cảm ơn ngươi chắc?
Phượng Khê chưa hết đà, tiếp tục buôn dưa không mỏi:
"Thật ra chuyện này cũng đâu tính là đổ nồi gì đâu, ta thấy bị rút linh khí cũng tốt, thiên lôi cũng được, tất cả đều là do... mở rộng thông đạo thôi mà.
Ngươi nghĩ coi, ta có ngộ đạo thì động tĩnh cũng đâu to đến vậy? Toàn là trùng hợp thôi, cùng lắm là... hiệu ứng phụ khi ta ngồi xuống tu luyện chớ!
Nam Vực các ngươi tài giỏi như vậy mà bao năm vẫn chưa mở rộng nổi thông đạo, vậy mà Thẩm Chỉ Lan từ Bắc Vực lò dò tới lại một phát nghĩ ra cách? Rõ ràng là ba hoa chích chòe!
Ngươi có biết không, ở Bắc Vực nàng ta nổi tiếng là sao chổi đó! Ai dính là xui như chó gặm phải gai!
Giờ mà tới Trường Sinh Tông thì khéo Trường Sinh Tông cũng tiêu đời theo luôn!"
Hoàng Phủ Văn Liêm biết rõ Phượng Khê c.h.é.m gió không phải dạng vừa, nhưng không hiểu sao... trong lòng bắt đầu có chút bất mãn với Thẩm Chỉ Lan.
Ban đầu còn thấy không nỡ khi phải đổ vạ cho người ta, giờ thì gánh nặng bay sạch!
Biết đâu Phượng Khê nói đúng thật, thông đạo bị hỏng là do Thẩm Chỉ Lan chứ đâu liên quan gì tới hắn?
Ủa?
Sao tự nhiên mình lại nghĩ vậy?
Hoàng Phủ Văn Liêm nghiến răng trợn mắt lườm Phượng Khê:
"Cho dù ngươi có dẻo miệng đến mấy thì ta cũng không mắc mưu đâu!"
Phượng Khê giơ hai tay đầu hàng:
"Ta cũng chỉ vì nghĩ cho ngài thôi mà, đại trưởng lão! Muốn người khác tin lời nói dối của mình, trước hết phải tự lừa được bản thân cái đã!
Từ giờ trở đi, ngài phải tin chắc rằng thông đạo hỏng là do Thẩm Chỉ Lan phá! Nhớ chưa?"
Hoàng Phủ Văn Liêm: “……”
Cuối cùng, cả bọn cũng ra khỏi được thông đạo.
Vừa bước ra đã thấy quanh thông đạo tụ tập không ít người, toàn là những gương mặt lạ hoắc. Nhưng khí thế ai nấy đều không đơn giản, nhìn sơ cũng biết là mấy ông lớn của Nam Vực.
Trong đám người có một lão già khí thế nghiêm nghị, uy nghi bức người, chính là Diêu phó tông chủ của Trường Sinh Tông.
Thông đạo sụp đổ không phải chuyện nhỏ, Trường Sinh Tông phải cử người tới tra xét, và người được cử không ai khác ngoài ông ta.
Diêu phó tông chủ vừa định mở miệng hỏi tội, Hoàng Phủ Văn Liêm đã nổi đoá như bị chọc trúng tổ kiến:
"Diêu phó tông chủ, ngài tới đúng lúc lắm!
Chuyện mở rộng thông đạo trước kia, Hoàng Phủ thế gia chúng ta vốn không đồng tình!
Tổ tông thiết kế thông đạo chỉ vừa cho hai người đi qua là có lý do của họ.
Vậy mà các ngươi cứ khăng khăng nghe theo cái đề xuất mở rộng của Thẩm Chỉ Lan!
Giờ thì hay rồi, vừa mở rộng ra đã sinh chuyện! Trong thông đạo tự nhiên xuất hiện lốc xoáy linh khí, còn chưa đủ xui lại còn kéo theo thiên lôi!
editor: bemeobosua
Thông đạo vỡ nát, một phần sập hẳn!
Nếu lão phu không liều mình bảo vệ, mấy đệ tử của ta không chỉ thần trí loạn hết mà còn mất mạng trong đó rồi!
Chuyện này không phải là thiên nộ nhân oán thì là cái gì?!
Hôm nay nếu không cho Hoàng Phủ thế gia chúng ta một lời giải thích, ta… ta ch/ết ngay tại đây luôn!"
Vừa nói dứt câu, hắn bắt đầu kéo tóc mình như lên cơn, gào rú như điên.
Một bên kéo tóc, một bên thì thì thầm tự nhủ: "Kệ đi, kệ đi, Phượng Khê có sinh tóc đan, rụng thì mọc lại! Miễn sao không để Hoàng Phủ thế gia bị đổ nồi là được!"
Diêu phó tông chủ đứng hình luôn! Tên Hoàng Phủ Văn Liêm này bình thường trông nho nhã là thế, nay lại điên loạn đến mức như sắp lăn ra đất!
Ngay lúc ấy, Phượng Khê cũng bước ra, làm bộ vãn bối lễ phép:
"Diêu phó tông chủ, đại trưởng lão mời ba thầy trò chúng ta đến Nam Vực làm khách, ai ngờ chưa kịp đến nơi đã gặp 'chuyện lớn' như vầy!
Chuyện này… chẳng lẽ là âm mưu của Nam Vực các người?
Các ngươi cho rằng Phượng Khê ta sẽ trở thành mối đe doạ lớn với Nam Vực, nên quyết tâm phá thông đạo giế/t người bịt miệng?"
Diêu phó tông chủ: “……”
Ngươi đúng là không biết xấu hổ là gì đấy nhỉ?
Chỉ là một thân truyền nho nhỏ, cũng đáng để chúng ta bỏ thông đạo gi/ết cho bằng được?
Có tin ta vung một cái tát là bạt vía ngươi không?!
Chưa kịp mở miệng, Phượng Khê đã nói tiếp:
"À, còn nữa! Nghe nói đề xuất mở rộng thông đạo là do Thẩm Chỉ Lan đề ra, mà nàng với ta xưa nay nước sông không phạm nước giếng.
Chẳng lẽ nàng ta đang lấy công báo thù riêng, lợi dụng thông đạo để g/iết ta?
Nàng là người của Trường Sinh Tông các ngươi, vậy các ngươi phải bồi thường tổn thất tinh thần cho ba người chúng ta!
Nếu không, ta sẽ báo sư phụ, để người tự mình tới đòi lại công bằng!"
Diêu phó tông chủ: “……”
Vốn dĩ ông ta tính sẵn trong bụng rồi: dù lý do gì thì cũng phải có kẻ đứng ra chịu tội, tốt nhất là đổ hết lên đầu ba người Phượng Khê, như vậy Bắc Vực mới mất thế chủ động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-564.html.]
Vả lại, tiện tay dìm luôn Hoàng Phủ thế gia một phen, đúng là nhất tiễn song điêu!
Nhưng ông ta không ngờ chưa kịp mở lời, hai kẻ đáng lẽ bị vùi dập lại tự tin bước lên sân khấu, diễn vai người bị hại còn cao tay hơn cả mình!
Nhất là Hoàng Phủ Văn Liêm, mặt dày đến độ muốn lăn lộn ăn vạ tại chỗ!
Lúc này, đám người xung quanh cũng bắt đầu bàn tán râm ran:
"Ta thấy đại trưởng lão Hoàng Phủ nói đúng đấy, mở rộng thông đạo mới là nguyên nhân dẫn đến họa!
Tổ tông người ta thiết kế chẳng lẽ lại ngu hơn mình?
Nếu mở rộng được thì người ta đã mở từ lâu rồi!"
"Không phải sao chứ?! Lúc đó ta đã thấy chuyện này có gì đó sai sai rồi, không hiểu Trường Sinh Tông nghĩ kiểu gì mà lại đi tin mấy lời ma q/uỷ của nha đầu Thẩm Chỉ Lan đó!"
"Một nha đầu lơ ngơ từ Bắc Vực tới, còn chưa mọc đủ lông vàng thì biết cái gì chứ?!"
"Ơ, chứ ngươi không biết à? Muốn tu sửa lại cái thông đạo này thì tốn cả đống linh thạch đấy, mấy cái môn phái chen chân vô được là khối!"
…
Diêu Phó tông chủ tức đến mặt mày xanh lét.
Trường Sinh Tông bọn họ đường đường là đại tông môn ở Nam Vực, từ trước đến giờ toàn nghe khen ngợi, nay tự nhiên lại bị bàn ra tán vào, khó tránh khỏi thấy mất mặt.
Thật ra nghĩ kỹ lại cũng hiểu, cái thông đạo này đối với người Nam Vực mà nói, quan trọng không thua gì con đường sống.
Giờ thì bị phá tanh bành, ai nấy đều giận sôi m.á.u cũng chẳng có gì lạ.
Dù mang tiếng kiêng nể Trường Sinh Tông, nhưng có vẻ mọi người đã không nhịn được mà thi nhau bàn tán.
Diêu Phó tông chủ hít sâu bình tâm một chút, cho người đến kiểm tra tình hình của đám Hoàng Phủ Đống. Kết quả xác định là do hoảng sợ quá độ nên thần trí mới loạn, cũng may không nghiêm trọng, hai ba ngày nữa là khỏi.
Xong việc, ông ta quay sang hỏi thăm tình hình Hoàng Phủ Nghiêu.
Thái độ Hoàng Phủ Nghiêu tuy vẫn giữ phép tắc, nhưng trong lời nói không giấu nổi sự bực bội và bất mãn.
Thế là càng khiến mọi người tin rằng những gì hắn nói không phải viện cớ.
Hoàng Phủ Văn Liêm đứng một bên nhìn mà lòng rối như tơ vò.
Không biết nên vui vì Hoàng Phủ Nghiêu tiến bộ quá nhanh, hay lo vì bị tiểu nha đầu Phượng Khê ảnh hưởng quá lớn!
Diêu Phó tông chủ tiếp tục dò hỏi Cảnh Viêm và Quân Văn. Cảnh Viêm thì hỏi một câu đáp một câu, có thể trả lời một chữ thì quyết không nói hai.
Còn Quân Văn thì khỏi nói, âm dương quái khí ngút trời, bực tức lộ rõ mặt mày:
“Ta vốn đã sắp ngộ ra Nguyên Anh kỳ, mấy hôm nữa là bế quan thành công. Kết quả vì vụ này mà tâm cảnh bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Các ngươi phải bồi thường tổn thất cho ta!”
Diêu Phó tông chủ: “…”
Mấy người các ngươi tính lập hội kéo nhau tới ăn vạ đúng không?!
Thấy hỏi mãi chẳng ra gì, ông ta đành trấn an:
“Chuyện này phải điều tra kỹ càng chứ không thể chỉ nghe lời một phía của các ngươi. Đợi sau khi tra rõ chân tướng rồi kết luận cũng chưa muộn.
Trong thời gian này, tất cả các ngươi không được rời khỏi Nam Vực. Đợi điều tra xong xuôi rồi tính tiếp.”
Phượng Khê lạnh giọng cười:
“Rõ ràng bọn ta là nạn nhân mà giờ còn bị giữ lại điều tra?! Đây là cách Nam Vực các ngươi tiếp đãi khách quý à?
Bất quá, ngươi cũng khỏi cần lo.
Thông đạo giờ bị phá rồi, muốn chạy cũng chẳng có đường đâu!
Nói thật thì, ta cũng thấy thương hại các ngươi thật đấy, mặt dày đến mức dám cướp Thẩm Chỉ Lan từ Hỗn Nguyên Tông về, tưởng vớ được bảo bối, ai ngờ ôm trọn một con sao chổi, không cười mới lạ!”
editor: bemeobosua
Diêu Phó tông chủ tức thì nổi giận đùng đùng:
“Ngông cuồng!”
Vừa dứt lời, uy áp Hóa Thần đỉnh phong liền trút xuống người Phượng Khê.
Ông ta vốn đã muốn nổi giận từ lâu, nhưng vì giữ thân phận nên mãi chưa có cớ. Giờ thì hay rồi, có cái cớ ngon lành, tung đòn luôn!
Trong đầu ông ta, Phượng Khê hẳn sẽ bị uy áp đè cho quỳ mọp xuống đất. Như vậy chẳng khác nào gián tiếp vả vào mặt Bắc Vực và kéo lại chút uy tín cho Trường Sinh Tông.
Hoàng Phủ Văn Liêm thấy vậy suýt định ra tay giúp, nhưng cuối cùng lại rút lui, lòng thầm tính toán:
"Diêu phó tông chủ cần xả giận, Phượng Khê chịu đòn thay là hợp lý. Dù sao tu vi mình thấp hơn, lỡ dính đòn thì nguy. Với lại, nha đầu kia ngông cuồng quá, bị chèn ép một chút cũng tốt, xem như thay mình hả giận!"
Ai nấy đều cho rằng Phượng Khê sẽ bị uy áp ép cho thảm thương, đều ôm tâm lý hóng hớt chờ xem trò vui.
Dù Trường Sinh Tông có trách nhiệm trong vụ thông đạo, nhưng dù sao cũng là người nhà. Còn Phượng Khê là người ngoài, thậm chí là đối thủ, ai mà không muốn thấy kẻ địch khổ sở cơ chứ?
Chỉ là… bọn họ đã phải thất vọng.
Phượng Khê vẫn đứng thẳng tắp.
Dù mặt mũi trắng bệch, trán đẫm mồ hôi như vừa bị vắt kiệt sức, nhưng vẫn không chịu khuỵu gối.
Nàng vừa thở gấp vừa chậm rãi cất tiếng:
“Diêu phó tông chủ, ta chỉ nói mấy lời thật lòng thôi mà ngài đã dùng thế áp người, định bắt một vãn bối như ta phải cúi đầu sao?
Nếu ngài mong thấy ta quỳ xuống xin tha, vậy thì xin lỗi, ngài tính sai rồi!
Phượng Khê ta dù tu vi có thấp, nhưng cốt khí không thấp. Ta không cúi đầu trước bất kỳ quyền thế nào!
Thà đứng mà ch/ết, chứ không quỳ mà sống!
Nếu ngài thấy gi/ết ta là cách để che đậy khuyết điểm của Trường Sinh Tông, vậy thì gi/ết đi cho rồi!”
Nói đến đây, má/u bắt đầu rỉ ra từ mắt mũi tai miệng nàng.
Sau đó, nàng ngất lịm.
“Tiểu sư muội!”
Quân Văn hét lớn một tiếng, lao tới đỡ lấy nàng.
Trong lòng hắn không khỏi bội phục:
"Tiểu sư muội đúng là lợi hại! Đến cả chiêu thất khiếu đổ má/u cũng biết dùng đúng lúc đúng nơi, diễn như thật!"