Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 566

Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:50:19
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

566. Đại trưởng lão bắt đầu bước lên con đường bán thảm.

Phượng Khê thì chẳng quen biết mấy người này, nhưng Hoàng Phủ Văn Liêm thì nhận ra kha khá.

Trong đám đó, ngoài người của ba đại thế gia, còn lẫn lộn người từ mấy môn phái vừa vừa, nhỏ nhỏ, thêm vào một đám tán tu nữa.

Nói trắng ra: chẳng có ai là người của Trường Sinh Tông cả.

Hay nói chính xác hơn: đều là những người kiêng dè Trường Sinh Tông.

Lúc trước Hoàng Phủ thế gia gặp họa, đám người này còn đứng ngoài xem náo nhiệt, thậm chí có kẻ âm thầm vui mừng vì “chó cắn áo rách.” Nhưng giờ chuyện đụng tới thân, ai nấy đều nhảy ra bày tỏ thái độ.

Tất nhiên, suy cho cùng cũng là vì… lợi ích thôi.

Thiên hạ nổi loạn, đều vì lợi mà đến; thiên hạ ồn ào, cũng vì lợi mà đi.

Diêu phó tông chủ ngẫm nghĩ trong lòng, lại không khỏi thở dài: con nha đầu ch/ết tiệt Phượng Khê kia, tuổi còn nhỏ mà nhìn thấu lòng người đến mức ấy, đúng là miệng lưỡi cay độc, tâm tư còn độc hơn!

Lúc trước hắn bị cái gì che mắt, mới bốc đồng đưa nàng về Nam Vực chứ?!

Đây đúng là quyết định ngu xuẩn nhất đời hắn!

Trong khi hắn còn đang cảm khái, thì sắc mặt Diêu phó tông chủ đã trắng bệch như giấy!

Chỉ mới vài câu nói qua nói lại, Phượng Khê đã khiến Trường Sinh Tông bọn họ như thể đang bị treo trên đống than đỏ!

Nếu không muốn mâu thuẫn leo thang, giờ chỉ có hai đường: một là đá Thẩm Chỉ Lan ra, hai là bịt miệng Phượng Khê lại!

Nhưng Thẩm Chỉ Lan thì…

Sau một hồi đắn đo, Diêu phó tông chủ mới mở miệng:

“Các vị, ta hiểu nỗi bức xúc của chư vị. Dù sao thông đạo bị hủy là chuyện đau lòng thật. Nhưng không thể chỉ dựa vào suy đoán của Phượng Khê mà lập tức kết tội Thẩm Chỉ Lan.

Ta có thể cam đoan, sẽ lập tức giam Thẩm Chỉ Lan để điều tra. Nếu thực sự là nàng ta cố ý gây họa, tuyệt đối không tha!

Còn nếu sự tình có điểm gì bất thường, ta cũng sẽ cho các vị một lời giải thích rõ ràng!”

Nói rồi, hắn quay sang nhìn Phượng Khê:

“Phượng Khê, trước đây lời nói việc làm của ta có phần nông nổi, ta quá nóng vội, chứ không hề có ác ý gì với ngươi cả.”

Phượng Khê không nói lời nào, chỉ thong thả vung vẩy một chiếc khăn tay nhuốm m/áu.

Khăn trắng, m/áu đỏ, vết loang lổ đỏ rực cực kỳ chói mắt.

Diêu phó tông chủ: “... Do ta nhất thời lỡ tay làm ngươi bị thương, để tỏ lòng xin lỗi, ta sẽ tặng ngươi một viên đan chữa trị thần thức cấp Thiên, và thêm mười triệu linh thạch hạ phẩm. Ngươi thấy thế nào?”

Phượng Khê vẫn tiếp tục đung đưa chiếc khăn.

Rõ ràng là không hài lòng.

Ánh mắt Diêu phó tông chủ khẽ lóe: “Nếu như ngươi vẫn chưa hài lòng với mức bồi thường, vậy có thể theo ta về Trường Sinh Tông dưỡng thương. Chúng ta sẽ tận tình chăm sóc như khách quý.”

Phượng Khê vẫn không nói gì, chỉ máy móc lắc khăn tay, tỏ rõ ý từ chối.

Muốn ta về Trường Sinh Tông à? Tưởng ta ngốc chắc?

Diêu phó tông chủ nghiến răng ken két: “Nhiều nhất… ta thêm mười triệu nữa! Ngươi cũng nên biết điều chút!”

Phượng Khê lúc này mới chậm rãi cất khăn đi:

“Nói thật, nếu ta không còn cái mạng nhỏ này thì cũng chẳng nên giở trò lật trời lật đất. Nhưng từ nhỏ ta đã là người có tầm nhìn đại cục.

Nam Vực và Bắc Vực khó khăn lắm mới đàm phán hòa bình, chẳng lẽ chỉ vì chút ân oán cá nhân của ta mà đổ sông đổ biển sao?

Thôi được, ta chịu thiệt một chút, cứ vậy đi!”

Diêu phó tông chủ: “……”

Nhìn ngươi thao thao bất tuyệt, trông chỗ nào giống người không còn nửa cái mạng?!

Hắn hít sâu một hơi, đang định nói vài câu xã giao rồi rút, thì Hoàng Phủ Văn Liêm đột nhiên ôm đầu kéo tóc:

“Diêu phó tông chủ! Phượng Khê thì giải quyết xong rồi, còn Hoàng Phủ thế gia bọn ta thì tính sao?

Lần này đến Bắc Vực hòa đàm, nhà ta dâng cả bảo vật trấn tộc, kết quả trên đường về suýt nữa toàn quân bị diệt!

Thôi thì chịu đắng nuốt cay, lại còn mang oan không gột được! Ngươi bảo ta ăn nói với gia chủ nhà ta thế nào? Nói sao với tộc nhân đây?!

Ta là tội nhân của Hoàng Phủ gia rồi! Chi bằng ta ch/ết cho rồi còn hơn!”

Diêu phó tông chủ: “……”

Ủa? Trước kia không phải người ta vẫn cho ông là bậc trưởng giả đàng hoàng nghiêm túc sao? Đi một chuyến Bắc Vực về, sao lại hóa thân thành… đại vô lại rồi?

Chẳng lẽ ông cũng định bóp mỏ Trường Sinh Tông một vố?!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-566.html.]

Dĩ nhiên hắn chẳng muốn xuất tiền.

Nhưng giờ đang cưỡi lưng hổ, chẳng thể xuống được. Vì giữ mối hòa khí với Hoàng Phủ thế gia và dỗ dành các thế lực còn lại, hắn đành nghiến răng nhả ra thêm mười triệu linh thạch.

Hoàng Phủ Văn Liêm lúc ấy như mở ra cánh cửa chân trời mới!

Quào! Hóa ra kiếm tiền dễ vậy sao?!

Cũng không phải hắn đầu óc đơn giản, mà là vì… tiền tới dễ quá trời!

Lại còn là moi được từ tay Trường Sinh Tông, y như móc thịt trong miệng hổ ra ấy chứ!

Trong lòng hắn biết rõ: công đầu lần này là của Phượng Khê.

Nếu mình cũng có cái đầu mưu mẹo và cái miệng dẻo như nàng, thì sao còn để bị lão già Hoắc trưởng lão ném cho cái mũ oan kia?

Nghĩ đến đây, hắn khựng lại.

Hoắc trưởng lão và Phượng Khê là nước với lửa, nếu khéo léo sắp đặt, chẳng chừng có thể giật dây cho đôi bên “chó cắn chó”…

Diêu phó tông chủ thì nén giận, nói vài câu lấy lệ rồi rút lui.

Vừa đi khỏi, không ít người liền bu lại Hoàng Phủ Văn Liêm hàn huyên tâm sự.

Mà Hoàng Phủ Văn Liêm thì khỏi nói, đã nhập vai khổ tình đại sư, thao thao bất tuyệt kể về hành trình gian nguy trong thông đạo, rồi cả sự hi sinh to lớn của Hoàng Phủ thế gia vì đại cục.

Tóc tai rối bù, dáng vẻ thảm thương, đúng là rất hợp cảnh.

Phượng Khê bên kia thì mặt mũi tái nhợt, chào hỏi từng người, tuy chẳng quen ai nhưng cũng không sao, chào một lần rồi sẽ quen ngay!

Nàng còn phát hiện một chuyện thú vị: gia chủ của bốn đại thế gia đều không có mặt, toàn cử trưởng lão tới.

Ngay cả Hoàng Phủ thế gia cũng chỉ cử Ngũ trưởng lão đến thôi.

Mà vị Ngũ trưởng lão này từ đầu đến giờ như người tàng hình, không nói một câu.

Phượng Khê chỉ hơi nghĩ chút là hiểu ra: bốn đại thế gia phái trưởng lão đến để có đường lui, dù đàm phán thành hay không thành, đều tiện bề xoay chuyển.

Chứ nếu gia chủ mà thân chinh tới, lỡ có đổ bể thì… khó lùi bước.

Ngũ trưởng lão của Hoàng Phủ thế gia không nói câu nào cũng dễ hiểu. Ông ta tạm thời chưa đoán nổi quan hệ giữa Hoàng Phủ Văn Liêm và Phượng Khê. Lỡ miệng một câu sai, chẳng chừng hỏng việc nên thà làm người câm còn hơn.

Đợi đại trưởng lão giật tóc đến hói đầu, ông ta lại ra tay cũng chưa muộn.

Bởi vì, đại trưởng lão… đúng là người dám lăn xả vì gia tộc.

Ngũ trưởng lão tự thấy xấu hổ không bằng!

Hoàng Phủ Văn Liêm còn đang vừa khóc vừa kể khổ, ngoảnh đầu lại liền thấy Phượng Khê bên kia đang…

Thu lễ.

“Ngụy nhị trưởng lão, đúng là ta có bị thương, nhưng nhận đồ của ngài thế này, ta cũng thấy áy náy lắm nha!”

“Mạnh tứ trưởng lão, lễ vật này của ngài quý giá quá, ta thật sự không thể nhận!”

“Cảnh đại trưởng lão, ngài khách khí quá, lần đầu gặp mặt sao ta dám nhận quà quý như vậy?!”

Hoàng Phủ Văn Liêm: “……”

Các người bị làm sao thế?! Tiền nhiều quá không có chỗ xài à?!

Nói chứ, Hoàng Phủ Đống nhà ta bị đánh đến ngu người, cũng chẳng ai thèm tặng được cái bánh bao! Mà sao tới lượt Phượng Khê thì ai cũng tranh nhau dâng lễ?!

Lẽ nào dòng chính Hoàng Phủ thế gia chúng ta còn không bằng một tiểu cô nương?!

Đáng buồn thay, trong mắt những người đó, đúng là không bằng thật.

Trước kia họ nghĩ Phượng Khê chẳng qua chỉ là một đệ tử thân truyền nho nhỏ của Huyền Thiên Tông, không đáng để mắt.

Nhưng hôm nay, nàng biểu hiện vượt xa tưởng tượng của họ, khiến họ phải nhìn lại và định giá lại.

editor: bemeobosua

Không kiêu ngạo, không khúm núm, mưu trí đủ dùng, miệng lưỡi sắc sảo, đúng là nhân vật đáng để lôi kéo!

Cùng lúc đó, ở nơi xa của Trường Sinh Tông, Thẩm Chỉ Lan đang nở nụ cười lạnh trong lòng:

Phượng Khê, ngươi cũng dám mò tới Nam Vực?! Đúng là không biết sống c/hết!

Giờ ta là nội môn đệ tử Trường Sinh Tông, chớp mắt cái là thành thân truyền đệ tử liền! Lúc đó muốn bóp ch/ết ngươi, dễ như bóp ch/ết con kiến, lộng cho ngươi khóc không ra tiếng luôn!"

Ngay lúc đang vênh váo đắc ý, đệ tử Chấp Pháp Đường đạp cửa xông vào:

“Thẩm Chỉ Lan! Ngươi bị nghi có dính líu đến vụ sụp thông đạo! Theo lệnh, chúng ta tới tạm giữ ngươi, chờ điều tra!”

Loading...