Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 567
Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:50:22
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
567. Một tiếng gia thôi mà nghe sao ấm áp đến lạ!
Lúc ấy, Thẩm Chỉ Lan còn tưởng mình ù tai, nghe nhầm.
Nàng rõ ràng có nghe được một đoạn tiếng gió lạ, đoạn sau của câu “thông đạo sụp rồi” còn chưa kịp nghe hết, trong lòng thì hớn hở cầu cho Phượng Khê bị chôn sống luôn trong đó.
Kết quả giờ quay đầu lại bảo chính nàng bị nghi có liên quan tới vụ sập thông đạo?
Ủa alo? Liên quan gì đến ta???
Nàng cuống lên hỏi:
“Lưu sư huynh, có khi nào các huynh hiểu lầm gì không vậy?”
Gã Lưu, đệ tử chấp pháp, từng vài lần chạm mặt nàng, ấn tượng không tệ, thậm chí còn có chút... cảm nắng.
Vì thế gã kéo nàng sang một bên, thì thào nói nhỏ:
“Thông đạo nối Nam Vực với Bắc Vực bị sét đánh sập mất một đoạn dài.
Chuyện này vốn không dính dáng gì tới ngươi, nhưng mà cái cô nương Phượng Khê bên Bắc Vực lại nói do phương án mở rộng mà ngươi đề xuất gây ra vụ sập.
Tông môn vì thế mới quyết định tạm giữ ngươi lại để điều tra.
Chuyện này không nhỏ đâu, ngươi chuẩn bị tinh thần trước đi.”
Thẩm Chỉ Lan suýt nữa thì ngất vì sốc.
Cái gì cơ?!
Chỉ dựa vào một câu của Phượng Khê thôi mà Trường Sinh Tông định bắt giữ nàng á?
Dựa vào đâu chứ?!
Lúc nàng hiến kế mở rộng thông đạo, bọn họ đâu có thái độ này? Ai nấy còn vỗ tay khen hay cơ mà!
Nhưng chỉ một lúc sau, nàng đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Nếu Trường Sinh Tông thực sự muốn bỏ rơi nàng, thì đã không nói “tạm giữ” đâu, mà là lôi ra thẩm tra hay giao thẳng cho bên kia xử lý rồi.
Xem chừng đây là đang dùng kế hoãn binh, chưa tiện trở mặt ngay.
Nghĩ vậy, nàng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng vừa nghĩ tới chuyện Phượng Khê vừa đặt chân tới Nam Vực đã ra đòn phủ đầu như vậy, trong lòng nàng liền trào dâng một bụng oán hận.
Phượng Khê, ngươi tưởng ngươi chiếm được lợi to rồi hả?
Ngươi bắt Trường Sinh Tông phải nhân nhượng, tưởng thế là xong à?
Ngươi đang tự đào hố chôn mình đấy!
Dù ta không làm gì, ngươi cũng đừng hòng yên ổn!
Mà lúc này, kẻ đang bị nàng rủa thầm, Phượng Khê, lại đang vui vẻ bịn rịn chia tay với mấy trưởng lão:
“Cảnh đại trưởng lão, đừng tiễn nữa, hôm khác ta nhất định tới phủ thăm ngài!”
“Mạnh tứ trưởng lão, tuy là lần đầu gặp mặt, nhưng ta vô cùng ngưỡng mộ nhân cách và tu vi của ngài. Dăm bữa nửa tháng ta nhất định tới thỉnh an!”
…
Hoàng Phủ Văn Liêm: “……”
Này, ngươi quên mất mình là người Bắc Vực rồi à?
Vừa lên tàu bay, Phượng Khê đã bắt đầu rên rỉ:
“Ôi cái trán của ta, cái n.g.ự.c của ta, cái hông của ta... đau ch/ết mất!”
Hoàng Phủ Văn Liêm mặt không cảm xúc: bị Diêu phó tông chủ dùng uy áp chấn thương, thương nặng nhất là thần thức với nội tạng. Không ai nói ngoại thương đâu, mà kêu gì?
Phượng Khê vẫn tiếp tục diễn:
“Đại trưởng lão à, ta vì giúp ngài rửa oan mà chịu khổ biết bao nhiêu, có phải ngài nên... có chút biểu hiện gì đó?”
Hoàng Phủ Văn Liêm: “……”
Rửa oan cho ta? Cái thông đạo sụp là ai làm, trong lòng ngươi không đếm được chắc?
Ngươi còn biết liêm sỉ là gì không?
Mà nói thật, ngươi đã lừa Trường Sinh Tông hai triệu linh thạch rồi, vẫn chưa đủ à? Không sợ căng bụng mà ch/ết à?!
Hắn lạnh mặt nói:
“Được rồi, đừng lải nhải! Ngươi tưởng chuyện này vậy là xong?
Tiền của Trường Sinh Tông đâu dễ nuốt vậy, không bao lâu nữa ngươi sẽ phải ói ra gấp bội!”
Phượng Khê chớp mắt vô tội:
“Nhưng ngài cũng cầm một triệu mà~”
Hoàng Phủ Văn Liêm: “……”
Hắn nghiến răng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-567.html.]
“Ta khác, Hoàng Phủ thế gia chúng ta rễ sâu gốc vững, Trường Sinh Tông muốn động tới cũng phải cân nhắc.
Ngươi thì khác, ở Nam Vực không người thân không hậu thuẫn, Trường Sinh Tông chỉ cần giở vài trò là ngươi bốc hơi không kèn không trống.
Ngươi tính nói bọn họ không sợ Bắc Vực nổi giận á?
Sợ thì cũng sợ, nhưng chuyện gì cũng cần bằng chứng.
Ba người các ngươi nếu chẳng may ‘tai nạn’, ví dụ như bị yêu thú ăn mất, ai mà tra được Trường Sinh Tông?
Mà người c/hết thì cắt đèn, dù ngươi có nổi ở Bắc Vực, ch/ết rồi thì cũng bằng thừa.
Thế nên, thay vì ngồi đây than thở, mau nghĩ cách đối phó đi.”
Phượng Khê cảm động rớt nước mắt:
“Đại trưởng lão à, ngài nghĩ cho ta như vậy, ta thực sự cảm động ch/ết mất!
Ta biết mà, ngài ngoài miệng độc nhưng trong lòng mềm, đúng là người tốt!”
Bị gắn thẻ “người tốt”, Hoàng Phủ Văn Liêm: “……”
Người tốt cái đầu ngươi! Ta lo cho bản thân không bị liên lụy thôi!
Phượng Khê tiếp tục:
“Ngài không cần lo đâu, ta đã có đối sách rồi, thậm chí bắt đầu thực hiện rồi ấy chứ!”
Hoàng Phủ Văn Liêm sửng sốt:
“Thực hiện gì cơ?”
Phượng Khê cười toe toét:
“Ngài không thấy à? Ta đang kết thân làm quen với ba đại thế gia đấy chứ còn gì!
Hoàng Phủ thế gia thì khỏi nói rồi, có Tứ sư huynh ta ở đó, cũng như là nhà ta vậy!
Nếu ta kéo được ba nhà kia về phe, Trường Sinh Tông có muốn động vào ta cũng phải dè chừng!”
Hoàng Phủ Văn Liêm: “……”
Trời còn chưa tối mà đã bắt đầu mơ giữa ban ngày rồi à?
Ngươi tưởng người ta khách sáo vài câu là sẽ vì ngươi ra mặt?
Còn chưa nói tới ba thế gia khác, riêng Hoàng Phủ thế gia nhà ta đây, Cảnh Viêm còn chưa chắc chen chân vào nổi, huống hồ là ngươi, một đứa ngoài rìa?
Nhưng lời này hắn không nói ra, vì đột nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng hơn, phải đưa Cảnh Viêm về Hoàng Phủ thế gia.
Hắn thấy đau răng.
Bởi vì đưa Cảnh Viêm đi cũng đồng nghĩa với việc… lôi luôn Phượng Khê về theo.
Trước kia thì chẳng sao, thậm chí còn cảm thấy một mũi tên trúng hai con chim.
Nhưng giờ… không chắc nữa.
Xử lý không khéo là thành “mời thần dễ, tiễn thần khó” mất!
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dù sao Phượng Khê cũng chỉ là con nhóc lông vàng, chờ đến Hoàng Phủ thế gia thì đâu còn là đất của nàng nữa.
Vì thế hắn nói:
“Ngươi nói cũng có lý. Vậy thì ba người các ngươi tạm thời đừng tới nhà ông ngoại Cảnh Viêm vội, về phủ trước nghỉ vài hôm.”
Phượng Khê gật đầu vui vẻ:
“Đại trưởng lão, trước đây là ta nghĩ sai, cứ tưởng Hoàng Phủ thế gia là đầm rồng hang hổ. Nhưng vừa rồi ngẫm lại, nơi đó là nhà của Tứ sư huynh ta mà!
‘Nhà’, cái chữ nghe sao mà ấm áp!
Giờ ta không chờ nổi để gặp người thân của mình rồi!”
Hoàng Phủ Văn Liêm: “……”
Người thân của ngươi?
Ta sống từng này tuổi, da mặt dày thì thấy nhiều rồi, mà dày như ngươi ta mới thấy lần đầu!
Hắn vừa rủa thầm, vừa quay sang nhìn Cảnh Viêm, chỉ thấy hắn mặt đơ như tượng đá, một chữ cũng không buồn nói.
Không hiểu sao tính tình tên này tối như đáy giếng thế? Mỗi Tiêu Bách Đạo là xem hắn như bảo vật.
Sau khi Phượng Khê nói chuyện với Hoàng Phủ Văn Liêm xong thì quay về khoang nghỉ.
Cảnh Viêm và Quân Văn thấy nàng bình an vô sự cũng trở về khoang mình.
Vừa ngồi xuống, Tiểu Hắc Cầu liền bắt đầu thổi kèn khen chủ:
“Nào là không tốn giọt sức mà trấn áp địch từ xa vạn dặm, nào là một mình đánh xuyên Nam Vực vân vân…”
Phượng Khê nghe dù biết là hơi xàm xí, nhưng tai vẫn rất hưởng thụ.
Đến lúc trải chăn gần xong, Tiểu Hắc Cầu mới hỏi:
“Chủ nhân, ngươi nói cái thằng phế vật Lôi Kiếp kia… có phải bị chủ thể nó bỏ rơi rồi không?
Trước kia nó trên cao chễm chệ nhìn đời, giờ thì ăn bám nhà người ta. Có cần ta dạy cho nó thế nào gọi là ‘đạo lý làm sấm sét’ không?