Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 568
Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:50:24
Lượt xem: 411
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
568. Có chút thèm ăn lẩu.
Tiểu Hắc Cầu chờ ngày lâu lắm !
Nó vốn ngứa mắt với cái vẻ đây của thằng Lôi Kiếp từ lâu!
khổ nỗi, giờ nó vẫn là " thuê" nhà , đành nhịn.
Giờ thì , cuối cùng cũng cơ hội đạp cái tên Lôi Kiếp đó một cú, thể bỏ qua!
Nó tưởng Phượng Khê chắc chắn sẽ đồng ý, thậm chí còn khen nó hiểu chuyện, ai dè Phượng Khê bảo:
“Giờ việc quan trọng là tiếp than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, chứ thấy té thì nhào vô đạp thêm.
Hỗn Cầu , cái tầm của ngươi rộng lớn một chút, đừng rảnh là tìm cách dìm linh sủng khác. Ngươi nên dẫn dắt họ cùng tiến bộ.
Mấy lời sẽ với linh sủng khác , vì ngươi giống họ.
Ngươi theo lâu nhất, cũng là linh sủng mà tin tưởng nhất. Ta tin là ngươi sẽ hiểu đạo lý trong đó.”
Tiểu Hắc Cầu xong liền phồng mũi nở mặt!
Cái gì Tiểu Chim Béo, cái gì Thôn Hỏa Hưu, cái gì Mộc Kiếm, dẹp hết qua một bên!
Chỉ , Nữu Cỗ Lộc Tiểu Cầu Cầu, mới là linh sủng trong tim chủ nhân!
Được chủ nhân coi trọng như , so đo với cái thằng Lôi Kiếp mất nhà mất cửa ?
Nó lập tức vẻ "cái tầm cao cả", gật đầu lia lịa :
“Chủ nhân, ngài chí ! Vừa là nghĩ tới!
Ta chợt nhớ hình như từng tài liệu về thiên lôi, hình như chúng đều cần ‘vân hạch’ để tu luyện.
Không vân hạch thì sớm muộn gì cũng tan biến cả.
Vậy nên nếu chủ nhân cái tên Lôi Kiếp phế vật mạnh lên, nhất định nghĩ cách kiếm cho nó một cái vân hạch!”
Phượng Khê hỏi ngay:
“Kiếm cái vân hạch đó ở ?”
Tiểu Hắc Cầu xị mặt:
“Cái thì... cũng rõ lắm. Hay để nghĩ thêm, lúc nào nghĩ chủ nhân ?
Cùng lắm cũng tới 180 năm nữa, thăng cấp kiểu gì cũng nghĩ thôi!”
Phượng Khê: “……”
Chờ ngươi nghĩ thì rau trong nồi lẩu cũng nguội hết !
Nàng bèn tìm tới Huyết Phệ Hoàn, vì lão kiến thức sâu rộng.
Huyết Phệ Hoàn suy nghĩ chốc lát :
“Vân hạch thì rành, nhưng thể đường tắt.
Bản chất của Lôi Kiếp là khí linh tu luyện sức mạnh lôi điện.
Nếu , thể tìm vật thuộc tính lôi điện, cho nó bám , tu luyện thông qua vật đó.
Nói cách khác, để vật tạm thời đóng vai vân hạch. Khi nó tu luyện đến trình độ nhất định, thể sẽ sinh vân hạch thật.”
Phượng Khê mà mắt sáng như đèn pha:
“Gia gia đúng là gia gia!
Dù là kinh nghiệm tầm , Nam Bắc nhị vực chẳng ai sánh bằng!
Được cháu gái của , thật đúng là phúc tổ ba đời, ông bà tổ tiên phù hộ!”
Huyết Phệ Hoàn to:
“Ngươi đó, thành thật, chịu học, điểm là nhất!”
Phượng Khê: “……”
Được , ông vui là .
Nàng lập tức đem đề nghị kể cho Lôi Kiếp .
Lôi Kiếp cảm động đến xoắn hết cả như sợi mì!
"Ta thành thế , mà Phượng Cẩu vẫn với như thế... Không uổng công ngày xưa nhận nàng linh sủng!"
Sau một hồi xúc động, nó bắt đầu suy nghĩ xem kế hoạch khả thi .
Dù tin, nhưng trong thâm tâm nó , thể thật của hơn phân nửa là... tan .
Nó đoán, bản thể chắc là cảm nhận nguy hiểm nên mới cắt đứt liên hệ thần thức, giữ chút hy vọng sống .
Ủa?
Sao con đường giống hệt cái kiểu của Phượng Cẩu với ma qu/ỷ gia gia ?
Cũng thôi, ma qu/ỷ gia gia là hùng Ma giới, còn là hùng Lôi giới! Tư duy hùng, khác gì !
Hiện giờ cũng chẳng còn cách nào khác, cứ thử như lời bọn họ xem .
Nếu thành công thì , thất bại cũng chẳng thiệt gì.
Phượng Khê thấy nó đồng ý thì bắt đầu suy tính vật thích hợp để "bản thể".
Thuộc tính lôi điện?
editor: bemeobosua
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-568.html.]
Ngư Lạc Cuồng Bạo cũng , nhưng chẳng lẽ chơi kiểu hai hồn một xác?
Lúc , Tiểu Hắc Cầu chen :
“Chủ nhân, ngài từng lượm một đống Lôi Kích Mộc ở Yếm tộc ?
Cái đó là sét đánh trúng thiệt á, lôi điện chính hiệu luôn! Làm bản thể cho Lôi Kiếp thì hợp lắm !”
Phượng Khê sáng mắt, vội vã lục trong nhẫn trữ vật.
Lúc nàng lượm Lôi Kích Mộc là định xây cái phòng chống sét, nhưng ở Huyền Thiên Tông bao lâu thì chuyện khác lôi , nên bỏ quên.
Nàng chọn một đoạn to nhất, khỏe nhất, đào lấy phần lõi, nhờ Cảnh Viêm đục đẽo thành một cây trâm tường vân.
Nếu đang ở tông môn thì còn luyện chế đàng hoàng, giờ thì cứ tạm .
Việc cấp bách là bản thể ngay, kẻo Lôi Kiếp cẩn thận tự tan biến mất.
Về tới khoang, nàng để Lôi Kiếp bám cây trâm.
Lôi Kiếp tuy thấy cây trâm mất mặt với phận cao quý của , nhưng giờ còn lựa chọn nào khác .
Ngay lúc nó nhập , tia sét tím trâm lóe lên lách tách, lát mới yên .
Phượng Khê cầm trâm lên, trang nghiêm :
“Tiểu Lôi Lôi, chuyện xưa xin để lưng. Từ giờ phút , ngươi bắt đầu cuộc đời mới.
Cầu cho ngươi bình an trôi chảy, sớm ngày hóa thần thành Lôi Thần!”
Dứt lời, nàng nhỏ má/u lên cây trâm.
Lôi Kiếp cảm động đến độ chui vô lòng Phượng Khê nức nở.
Ngay giây phút đó, dù nàng bảo nó tìm ch/ết, nó cũng nguyện ý!
Đợi nó bình tĩnh thì phát hiện … ủa?
Mình ký khế ước hả?
Mà còn là... khế ước thật sự luôn!
Lôi Kiếp: “……”
Tấm chân tình của , cuối cùng dùng để nuôi Phượng Cẩu!
Ta tám phần là thằng Lôi Kiếp đầu tiên trong lịch sử nhân loại ký khế ước!
Từ nay về , còn mặt mũi nào mặt Lôi nữa chứ?!
Phượng Khê bắt đầu dỗ dành:
“Chờ ngươi lên đỉnh cao danh vọng , dù ngươi gù lưng, cũng ngẩng đầu mà !
Thế nên, đừng ngại chuyện quá khứ. Sau ngươi thành Lôi Thần, ai nhắc đoạn cũng chỉ khen ngợi thôi, chẳng ai dám chê ngươi nửa lời.
Thay vì đây tự trách, chi bằng cố gắng tu luyện, sớm ngày thành thần!”
Lôi Kiếp xong như gà chích m/áu, lập tức nhập định tu luyện!
Nó thành thần!
Nó tự tay rửa sạch nỗi nhục !
Phượng Khê khẽ cong môi, từ tốn cài trâm lên tóc.
Nam Vực đúng là mảnh đất lành.
Lúc ngộ đạo trong thông đạo, Kim Đan của nàng từ lam sang đỏ, sang thổ hoàng, giờ chỉ còn một bước tới kim sắc.
Ra khỏi thông đạo thì tiện tay lượm hai ngàn vạn linh thạch, thuận thể kéo gần quan hệ với ba thế gia lớn.
Hiện tại còn ký khế ước với Lôi Kiếp.
Mấu chốt là còn thuận tay hố Thẩm Chỉ Lan một phen.
là vạn sự như ý, đại cát đại lợi!
À đúng , báo bình an cho nhà.
Nàng gửi tin cho Tiêu Bách Đạo.
Lại gửi tiếp cho cha Yếm Hoàng và cha Ma Hoàng.
Sau đó gửi cho Sài lão đầu, cho 24 sư phụ...
Haiz.
Người đông quá cũng phiền. Chỉ riêng chuyện gửi tin cũng ngốn cả đống thời gian.
Lần tới Nam Vực, nàng quyết , nhận thêm nào nữa!
Phượng Khê lúc đột nhiên cảm thấy đói bụng.
Có chút thèm ăn lẩu.
Vừa nghĩ tới, lập tức nhớ cái Quá Hư Phiên Thiên Lô.
Đồ chơi tuy từng nhóm lửa, nhưng đem nấu lẩu thì đúng là gì sánh bằng!
Nghĩ tới đây, nàng liền đưa thần thức dò nhẫn trữ vật.
Rồi... trợn mắt há hốc mồm.
Cái lò "Quá Hư Phiên Thiên" ?
Ai cho biến mất ?
Chân dài chạy trốn hả?!