Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 569
Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:50:26
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
569. Heo răng sún
Phượng Khê cảm thấy mình tám phần là gặp q/uỷ rồi!
Không phải chứ, cái Quá Hư Phiên Thiên Lô to đùng kia, sao nói mất là mất luôn được?!
Dù nó không chịu mở ra để dùng, thì chí ít cũng là hàng hiếm có khó tìm cấp Thiên, tự dưng biến mất thì đúng là tổn thất to lớn!
Phượng Khê lục tung nhẫn trữ vật lên, đào tới đào lui, lật hết đáy túi, đến cái nắp nồi úp cũng không chừa, thế mà không thấy bóng dáng cái lò đâu.
Cái lò ấy thì làm sao có chân mà chạy được? Khả năng cao là... bị ai đó nuốt mất rồi!
Ngay tức thì, Phượng Khê khóa chặt nghi phạm hàng đầu, Mộc Kiếm! Ai biểu có tiền án ăn linh thạch, ăn bảo vật của người khác làm gì?
Mộc Kiếm thì oan đến mức chỉ muốn đập đầu vô cột ch/ết cho rồi!
Nó gần đây vừa mới cố gắng lắm mới gỡ gạc được chút thiện cảm từ chủ nhân, giờ mà còn làm cái trò ngu ngốc này thì có mà lại bị hủy khế ước!
Hơn nữa, cái bếp lò kia cũng đâu phải đồ ăn được mà nuốt!
Phượng Khê thấy bộ dáng Mộc Kiếm không giống nói dối, tạm thời cho qua. Nhưng nếu không phải nó thì là ai? Ai ăn cái lò của nàng?
Nàng xoay sang thẩm vấn đám bảo vật gia tộc Càn Khôn trong nhẫn. Đám này thì khỏi nói, gào khóc kêu oan ầm trời, bày tỏ rằng tụi nó không hề liên quan tới cái lò gì đó, tự dưng đi ăn cái bếp lò làm chi?
Lời kêu oan ấy lại giúp Phượng Khê nảy ra một ý: nàng quay lại xem chỗ mấy cái lò luyện đan thường dùng của mình.
Kết quả... cái lò thiếu chân nàng hay dùng … mất!
Đám lò tạp nham nàng từng mua … cũng mất sạch!
Trong nhẫn chỉ còn đúng một cái lò luyện đan, là cái Tử trưởng lão từng tặng nàng.
Lúc này, nàng mới sực nhớ: hồi ở Ma Hoàng Điện thi luyện đan với Ứng Phi Càn, nàng luyện ra cực phẩm đan dược cấp Thiên, lúc đó đã thấy có chút lạ.
Trình độ nàng thì luyện cực phẩm cấp Hoàng hay cấp Huyền là bình thường, nhưng cấp Thiên mà cũng ra cực phẩm thì sai sai.
Chưa kể khi đó nàng còn cảm thấy cái lò luyện đan kia bỗng nặng hơn thường lệ...
Nghĩ tới đây, Phượng Khê lập tức lôi cái lò đó ra.
"Nói, có phải ngươi giở trò? Lò què chân đâu? Quá Hư Phiên Thiên Lô đâu?"
Nàng vừa hỏi dứt, cái lò trước mắt liền biến đổi: đầu tiên là cụt mất một chân, sau đó hóa thành hình dạng của cái Quá Hư Phiên Thiên Lô, rồi lại thành dạng mấy cái lò tạp phẩm...
Phượng Khê: "……"
Phá án rồi! Tất cả đều bị nó ăn sạch!
Khoan đã, có điều không hợp lý.
Tử trưởng lão từng nói đây là cái lò ông ấy dùng hồi trẻ, không phải thứ gì quá đặc biệt, sao lại có khả năng cắn nuốt mấy lò luyện đan khác, còn biến hình được nữa?
Không chỉ biết ăn, nó còn biết giả dạng, cái này gọi là nghịch thiên chứ gì nữa!
Đúng lúc đó, Mộc Kiếm phẫn nộ hét lên:
"Chủ nhân! Mặc kệ nó là yêu ma quỷ quái gì, không hỏi mà tự tiện vào nhẫn chính là ăn trộm! Phải thu thập nó thật nghiêm, tốt nhất là vứt nó vô lò luyện khí nấu chảy luôn cho rồi!"
Mộc Kiếm thực sự muốn rớt nước mắt: chỉ vì cái lò này mà nó suýt bị hiểu lầm, bị hủy khế ước. Còn lần trước thì bị ăn đòn tới mức nhận tội giả để được tha thứ. Giờ mà có ai hắt nước bẩn vào mặt nó nữa, chắc nó bỏ nhà đi luôn!
Mộc Kiếm vừa dứt lời, cái lò luyện đan kia liền run lên bần bật, thể tích cũng nhỏ lại, trông đáng thương hết sức.
Phượng Khê nhìn là biết nó giả vờ!
Dám nuốt cả Quá Hư Phiên Thiên Lô thì còn sợ Mộc Kiếm hả?
Nàng cười nhạt: "Ngươi tưởng ta không dám làm gì ngươi hả?
Tưởng nhờ ngươi mà luyện được đan dược cực phẩm cấp Thiên là ta luyến tiếc hủy ngươi?
Sai rồi nha!
Đối với ta, mấy món ngoại vật chỉ là đồ trang trí, không có ngươi thì ta vẫn luyện được, chỉ là chậm hơn tí thôi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-569.html.]
Ngươi ngoan ngoãn thì là lò luyện đan, ngươi mà bướng bỉnh, ta coi như một đống sắt vụn đem nấu lại!
Giờ nói đi, rốt cuộc chuyện là sao?"
Trong khi Phượng Khê đang chất vấn, đám linh thú ăn dưa Lôi Kiếp đứng hóng một bên, thầm nghĩ: "Một đống sắt vụn"? Sao nghe giống tả ba ba thế?! Phượng cẩu này đúng là độc mồm ghê!
Lôi Kiếp lúc này thậm chí còn thấy bị ký khế ước với Phượng Khê... cũng không tệ, ít ra có quyền tự do ăn dưa!
Lò luyện đan vẫn tiếp tục run rẩy, không hé răng nói một câu.
Phượng Khê cười khẩy: "Không chịu nói hả? Vậy chờ tới Hoàng Phủ thế gia, ta tiễn ngươi lên đường luôn!"
Vừa dứt lời, heo vàng không biết chui từ đâu ra, lao tới húc một cú vào lò.
Rắc! Răng cửa văng ra luôn.
Heo vàng: từ nay là heo răng sún.
Phượng Khê: “……”
Nhưng mà rất nhanh răng nó lại mọc lại. Dù sao cũng là linh ảnh, không sợ vỡ mồm.
Phượng Khê thật sự cạn lời.
Con heo này vì ăn mà đúng kiểu liều ch/ết vì nghĩa!
Nàng quay sang nhìn cái lò, chỉ thấy nó vẫn còn nguyên vẹn, nhưng run dữ dội hơn, thậm chí ngoại hình bắt đầu biến đổi, trông giống hệt một cái đan đỉnh.
Phượng Khê nheo mắt: nhìn kỹ lại… hình như nàng từng thấy cái đan đỉnh này rồi!
Ơ kìa?! Đây chẳng phải là cái đại đỉnh giữa sân Luyện Đan Các trong viện của Lang Ẩn Uyên đó sao?!
Đỉnh đó chứa đầy nước suối Thiên Thủy thần đàm, bên dưới thì đốt than đỏ rực, sương mù bốc nghi ngút.
editor: bemeobosua
Lúc trước nàng hỏi Túy trưởng lão, người còn bảo đó chỉ là cái nồi nấu nước to mà thôi.
Vậy mà giờ… cái nồi ấy lại chui vào nhẫn trữ vật của nàng?! Còn giả vờ làm mấy cái lò khác?
Tức nhất là nó dám "chén" luôn cả cái Quá Hư Phiên Thiên Lô!!
Phượng Khê đoán: chắc là nó tìm cơ hội "xơi" luôn cái lò Tử trưởng lão cho nàng, rồi thay thế vào.
Nhưng nó ra tay lúc nào? Sao nàng không phát hiện gì hết?!
Đúng lúc nàng đang nghi hoặc, cái đan đỉnh kia... quỳ xuống lạy nàng!
Phượng Khê: “……”
Cái yêu cầu vận động này... ngươi là cái nồi, xin đừng ép bản thân quá mức như vậy.
"Nịnh nọt vô ích, có gì thì nói mau?"
Đan đỉnh lắc nhẹ hai cái, tỏ ý: không nói được.
"Không nói cũng được, ta hỏi ngươi trả lời là được. Nếu đúng thì lắc một cái, sai thì đừng nhúc nhích."
Đan đỉnh lập tức lắc nhẹ.
Vậy là Phượng Khê mở phiên toà chất vấn. Do nó chỉ trả lời được có – không, nên mất cả buổi nàng mới ráp được toàn bộ câu chuyện.
Hóa ra, đan đỉnh này lúc đầu thật sự chỉ là cái nồi nấu nước!
Nhưng ngày ngày ngâm nước thần Thiên Thủy, lại bị đốt bằng lửa than tinh hoa, lâu dần sinh ra linh trí.
Thế nhưng, linh trí thôi thì vẫn chỉ là cái nồi biết thở.
Sau đó, vận mệnh nó rẽ ngang, khi đại loạn Huyết Phệ Hoàn xảy ra, có một lần một tên đệ tử luyện đan ném một cái lò vào trong cái đỉnh này.
Không ai tìm được cái lò đó nữa, ai nấy đều nghĩ nó đã tiêu đời.
Thực ra ban đầu, cái lò luyện đan kia bị cái đan đỉnh này "ăn tươi nuốt sống" theo bản năng. Ăn xong rồi mới phát hiện tu vi mình lại tăng!
Từ giây phút đó, đan đỉnh như thể mở ra cánh cửa sang một thế giới mới…