Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 570

Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:50:29
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

570. Đúng là cái đỉnh tốt! Đỉnh tốt trong các loại đỉnh, đỉnh đỉnh tốt luôn!

Nó không dám chơi lớn nuốt trọn lò xịn nữa, bèn chuyên đi chọn mấy cái lò luyện đan bỏ đi, hàng tàn, hàng lỗi để “nhấm nháp”.

Dù cho chủ nhân của mấy cái lò đó phát hiện thì cũng chả ai thèm truy cứu đến cùng.

Từ lúc có khả năng biến hình, việc “ăn vụng” càng dễ như trở bàn tay.

Nó ăn lén xong thì biến mình thành y chang cái lò vừa ăn, sau đó tìm đường chuồn êm.

Người ta tra kiểu gì cũng không tra ra là nó.

Thế nên, ngày tháng ăn no ngủ kỹ của nó cứ thế trôi qua trong vui vẻ, ung dung tự tại, chẳng ai quản nổi.

Cho đến một ngày nọ, nó nghe thấy Phượng Khê khen nó:

“Đúng là cái đỉnh tốt! Đỉnh tốt trong các loại đỉnh, đỉnh đỉnh tốt luôn!”

Khoảnh khắc đó, nó cảm thấy mình... như có gì đó khác khác rồi.

Nó không muốn sống kiểu lén lút như xưa nữa. Nó muốn sống có tôn nghiêm!

Nó muốn ai ai cũng công nhận nó là “đỉnh tốt”, không phải là một cái nồi nấu nước cao cấp!

Thế là thừa lúc Phượng Khê luyện tập tạc lò, nó lặng lẽ thế chỗ một cái lò cũ nát, rồi cắn luôn cái lò mà Tử trưởng lão tặng Phượng Khê.

Rồi cứ thế… ăn ăn ăn...

Thật ra ban đầu nó cũng chẳng định “ăn” cái Quá Hư Phiên Thiên Lô đâu, dù gì thì hiện tại thân phận nó cũng chưa thể công khai, đắc tội lớn là dễ ch/ết.

Ai ngờ cái lò Quá Hư Phiên Thiên Lô kia lại định nuốt ngược lại nó!

Thế là… khỏi cần khách sáo nữa nhé!

So tài thì so luôn!

Cái lò Quá Hư Phiên Thiên Lô xui ở chỗ… còn chưa mở lò, linh trí mơ hồ, bị đan đỉnh dụ cho choáng váng, thế là ngơ ngơ ngác ngác bị ăn luôn.

Thực ra nếu muốn tiếp tục giấu chuyện này, đan đỉnh chỉ cần biến hình thành cái lò Quá Hư Phiên Thiên Lô là xong, Phượng Khê chắc cũng chẳng truy cứu mất hai cái lò cũ.

Nhưng … nó không muốn làm thế.

Nó không muốn lấy danh nghĩa "Quá Hư Phiên Thiên Lô", nó muốn đường đường chính chính là … nó!

Dĩ nhiên, do đan đỉnh chưa biết nói, tất cả những điều này đều là Phượng Khê đoán thôi.

Phượng Khê cũng không biết nên nói gì:

Ta mới khen ngươi một câu đỉnh tốt, ngươi liền nuốt sạch hai cái lò của ta luôn?!

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cái đan đỉnh này nếu nuốt được cả Quá Hư Phiên Thiên Lô, chứng tỏ nó còn lợi hại hơn.

Lò luyện đan ấy mà, một cái dùng được là đủ rồi, chơi sưu tầm làm gì.

Có điều, cái tật ăn vụng này thì tuyệt đối không thể dung túng!

Thế là Phượng Khê quyết định… giao trách nhiệm "giáo dục đạo đức" cho Mộc Kiếm.

Hai đứa này cùng một giuộc, cứ để chúng nó dạy dỗ lẫn nhau, có khi lại sinh ra cảm tình, tiện việc sau này giúp nhau giám sát.

Lúc này, đan đỉnh ngại ngùng lăn lộn một vòng.

Đầu úp xuống, cái bệ chổng lên trời.

Phượng Khê méo mặt: Cái gì vậy trời?

Tiểu Hắc Cầu nheo mắt, nói bằng giọng "âm dương quái khí":

“Chủ nhân à, nó đang xin ngài đặt tên đó!

Nó ham ăn vụng như vậy, lại có ba chân, hay là đặt tên là Ba Bàn Chân đi!”

Đan đỉnh lập tức phun khói trắng lên đỉnh đầu vì tức!

Phượng Khê giật mình: Khói trắng?

Lẽ nào con hàng này lén trữ lại không ít nước suối Thiên Thủy thần đàm?!

Vừa hỏi đã được xác nhận luôn.

Phượng Khê lập tức cảm thấy đan đỉnh… thân thiết lạ thường. Đúng là có hơi giống đồ nhà mình!

Không chỉ có nàng thấy thân quen, ngay cả Tiểu Hắc Cầu cũng đột nhiên… bừng tỉnh đại ngộ!

Hóa ra là hảo huynh đệ thất lạc nhiều năm!

Trước đây về Bắc Vực, Tiểu Hắc Cầu còn càm ràm Phượng Khê sao không mang ít nước Thiên Thủy thần đàm về, vì về Nhân tộc là không hấp thu được ma khí nữa.

Nếu có nước đó thì khỏi lo rồi!

Lúc ấy Phượng Khê bận đủ chuyện, quên khuấy đi, định có dịp sẽ quay lại Lang Ẩn Uyên hốt mớ lớn.

Ai ngờ đan đỉnh tự mình dâng tới cửa!

Mấu chốt là, nước suối nó trữ toàn loại đã tinh luyện, nồng độ cao hơn nhiều so với thứ nàng từng lấy!

Nhận thấy có lợi ích, Tiểu Hắc Cầu lập tức đổi giọng, mặt dày quay xe:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-570.html.]

“Chủ nhân à, vừa rồi ta chỉ đùa thôi, đại huynh đệ ta lợi hại thế, sao lại đặt là Ba Bàn Chân chứ?!

Nó đã cắn nuốt Quá Hư Phiên Thiên Lô, hay gọi là Thôn Thiên Đỉnh luôn đi!”

Đan đỉnh nghe xong hài lòng thấy rõ, Phượng Khê cũng thấy tên đó không tệ, liền cầm d.a.o khắc ba chữ “Thôn Thiên Đỉnh” ngay trên cái bệ của nó.

Lúc này nàng mới chợt nhớ ra: Vậy cái lò đang nấu nước ở viện Luyện Đan Các là cái gì?

Thôn Thiên Đỉnh “nói” với nàng: À, cái đó là phân thân thôi.

Phượng Khê bất giác thấy… chua chua.

editor: bemeobosua

Tiện nghi gia gia có thể tạo phân thân, Lôi Kiếp cũng có phân thân, giờ tới cái lò luyện đan cũng có phân thân, thế mà nàng làm gì cũng chỉ có một mình!

Nàng đâu biết, lúc này tiện nghi gia gia trong lòng cũng đang chua đến muốn ngất:

“Cái đỉnh này đúng là đồ ngu ngốc!

Ta ban cho ngươi cơ duyên lớn như vậy, sao không nhận ta làm chủ, mà lại cứ bám lấy tiểu nha đầu kia hoài?!

Là ta không đủ đẹp trai hay ta không đủ đáng tin?!”

Phượng Khê thấy mọi chuyện cũng ổn rồi, chuẩn bị rút thần thức khỏi nhẫn trữ vật, chợt thấy Heo Vàng đang nằm ì trong góc.

Nó thấy Phượng Khê nhìn liền lăn ra một cú.

Phượng Khê: “……”

Nàng đành phải đút cho Heo Vàng nửa bao tải ma phù.

Dù gì thì lần này thu phục được Thôn Thiên Đỉnh cũng nhờ nó góp phần.

Hơn nữa Heo Vàng tuy háu ăn nhưng vẫn có nguyên tắc.

Nó được tự do ra vào nhẫn trữ vật, muốn ăn vụng thì tiện khỏi nói, vậy mà vẫn chịu nhịn.

Không ngờ Heo Vàng trong lòng lại có đạo lý rõ ràng: ăn cho no, ăn cho sướng rồi tính sau!

Chớp mắt, nửa bao ma phù sạch không còn một mảnh!

Phượng Khê chỉ biết thở dài: Đám linh sủng của nàng, đứa nào cũng y như qu/ỷ đói đầu thai. Không biết di truyền từ ai?!

Hai ngày sau, đám Hoàng Phủ Đống rốt cuộc cũng tỉnh lại.

Lúc họ còn ngu ngơ, Phượng Khê đã giao nhiệm vụ cho Hoàng Phủ Nghiêu: mỗi ngày đều phải “tẩy não” họ!

Nội dung tẩy não chính là những lời Hoàng Phủ Văn Liêm đã rêu rao với bên ngoài.

Ví dụ: thông đạo bỗng xuất hiện lốc linh lực, rồi thiên lôi giáng xuống, tất cả là do thông đạo mở rộng…

Lặp đi lặp lại mãi, kiểu gì cũng thành ký ức quán tính, dù có ngốc cũng tin là thật.

Vậy nên khi tỉnh lại, tuy còn vài ký ức mơ hồ, nhưng họ cũng không dám tin chắc.

Phượng Khê ngộ đạo? Lại còn bị thiên lôi đánh?

Nực cười! Nếu thật thế, nàng đã sớm bị đánh tan xác rồi!

Dưới trời này, không có ai bị Lôi Kiếp bổ mà sống sót cả!

Hôm nay, Phượng Khê tung tăng đi tìm Hoàng Phủ Văn Liêm tâm sự.

Hoàng Phủ Văn Liêm vừa thấy nàng là đau cả răng, chẳng muốn tiếp lời câu nào.

Bởi vì… không biết một câu tiếp theo sẽ bị nàng dắt mũi đào ra cái hố nào! Quá mệt mỏi rồi!

Vậy nên vừa thấy Phượng Khê bước vào, hắn liền thản nhiên nâng chén trà lên.

Ý là: nâng trà tiễn khách.

Phượng Khê cười hì hì:

“Đại trưởng lão, ngài giơ chén trà lên là có ý gì thế? Muốn cụng ly với ta à? Ngài đúng là kỳ cục ghê!”

Đại trưởng lão: “……”

Sau khi nàng ngồi xuống, thong thả nhấp một ngụm trà nhỏ, rồi mới lên tiếng:

“Đại trưởng lão, mai chúng ta được về nhà rồi đúng không?”

Hoàng Phủ Văn Liêm: “……”

Về nhà?

Đó là nhà ngươi hồi nào?!

Hắn cố nén tức giận: “Ừ, ngươi có chuyện gì?”

“Đại trưởng lão à, hôm nay ta đặc biệt tới đây nhắc ngài một tiếng, ngày mai ngài nhớ dẫn toàn tộc ra cửa thành nghênh đón bọn ta nhé!

Từ mấy bà cụ già chân đi còn run, tới cả đám nhóc mới biết bò, phải huy động hết!

Ngài đừng có quên, ta là khách quý, cần có khí thế, cần có bề thế!”

Hoàng Phủ Văn Liêm: “……”

Ngươi là cái đứa bỏ nhà trốn đi còn chưa quay đầu lại mà đòi người ta bày hương án đón rước?!

Loading...