Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 571

Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:50:31
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

571. Thân thế cẩu huyết của Cảnh Viêm

Hoàng Phủ Văn Liêm lại lần nữa nâng chén trà lên.

Lăn!

Lăn mau lên cho ta!

Trong lòng hắn có chút hối hận.

Biết sớm Phượng Khê giỏi làm loạn thế này, hắn đã ném nàng lên phi thuyền cùng ngũ trưởng lão bay về từ lâu rồi.

Lúc trước không đi chung với đám người ngũ trưởng lão là vì khi ấy mấy người Hoàng Phủ Đống còn chưa tỉnh hẳn, lỡ như lộ chuyện gì ra thì phiền toái lắm, khó mà giải thích cho trôi.

Dù sao cũng là người trong nhà họ Hoàng Phủ, nhưng bí mật càng ít người biết càng tốt, vẫn nên cẩn thận là hơn.

Đang lúc đầu óc xoay vòng tính toán, Phượng Khê đã nhấc chén trà cụng nhẹ với hắn một cái.

Chén trà của Phượng Khê cố ý để thấp hơn một chút, tỏ vẻ tôn kính.

Hoàng Phủ Văn Liêm: “……”

Hiếm khi cái con nhóc này gây phiền xong lại tỏ ra lễ phép dễ thương đến vậy.

Phượng Khê thong thả nói:

“Đại trưởng lão, ban nãy ta chỉ đùa ngài thôi, ta đâu dám kêu cả nhà họ Hoàng Phủ ra tận cửa thành đón mình.

Nhưng mà, thật sự sẽ có người ra đón đó!

Thứ nhất, ba người chúng ta là do ngài đích thân mời tới, nếu tụi ta mà xảy ra chuyện gì, nhà họ Hoàng Phủ ít nhất cũng phải... lột một lớp da.

Dù chuyến này không gọi là cát tường gì, nhưng cũng quá mức kinh động, để giữ thể diện trước Bắc Vực, Hoàng Phủ thế gia chắc chắn phải thể hiện thái độ cho đàng hoàng.

Thứ hai, lần này ngài liều mình bảo vệ tụi ta và đệ tử trong tộc, suýt nữa bỏ mạng nơi đó, cả tình lẫn lý, gia chủ nhà ngài cũng nên đích thân ra thành đón tiếp mới phải.

Thứ ba, nếu ta đoán không nhầm, Trường Sinh Tông thể nào cũng sẽ tìm cách cứu Thẩm Chỉ Lan, cuối cùng chuyện to sẽ biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thành... hổng có gì luôn.

Cho nên chúng ta phải gây áp lực cho bọn họ trước, không hi vọng xử được Thẩm Chỉ Lan thì ít nhất cũng moi được chút lợi từ Trường Sinh Tông chứ!

Nhưng mà, tất cả mấy điều trên muốn thành công, thì điều kiện tiên quyết là phải diễn tròn vai!

Từ giờ trở đi, ngài phải quên sạch chân tướng sự việc đi cho ta!

Chúng ta là nạn nhân!

Nếu không nhờ ngài liều mạng cứu giúp, Nam Vực và Bắc Vực đã đánh nhau chí tử, sinh linh lầm than, trời đất oán khóc rồi!

Ngài chính là công thần của Hoàng Phủ thế gia, thậm chí có thể nói là công thần của cả Nam Vực đó!

Chứ đừng nói ra cửa thành nghênh đón, có rước kiệu tới tận đây cũng là chuyện bình thường thôi!”

Hoàng Phủ Văn Liêm nghe tới đây liền cảm thấy khí thế bản thân tăng vọt, như thể cao lớn hai trượng tám!

editor: bemeobosua

Thậm chí cảm giác bản thân được thần linh ban ánh sáng, một tay cứu thiên hạ!

Lập tượng, lập truyền thuyết vì hắn cũng không ngoa!

Ngay lập tức gật đầu cái rụp:

“Ngươi nói quá đúng! Nói chí lý! Gia chủ nhất định phải đích thân dẫn người ra cửa thành đón chúng ta!

Còn phải rải vàng xuống đất, bày thảm đỏ, dựng cổng chào luôn!”

Nói xong, liền gửi ngay tin cho gia chủ Hoàng Phủ.

Dĩ nhiên hắn không dám giở trò trước mặt gia chủ, có gạt ai cũng không dám gạt người đó.

Trong mấy việc liên quan đến trung tâm đại tộc, hắn luôn cẩn trọng.

Gia chủ nhà họ Hoàng Phủ cũng không phải tay vừa, lập tức đồng ý ngay tắp lự.

Chỉ cần có lợi cho gia tộc, chớ nói là ra tận cửa thành, kêu hắn lặn lội cả ngàn dặm ra ngoài đón cũng làm được!

Nhận được hồi âm xác nhận, Hoàng Phủ Văn Liêm liền quay sang trò chuyện vui vẻ với Phượng Khê.

Giờ nhìn con nhóc này lại thấy dễ thương ra chút xíu. Dù nó đầy bụng ý xấu, nhưng ít ra lúc cả hai còn cùng phe thì cũng rất biết phát huy.

Trò chuyện một hồi, chủ đề liền lạc sang chuyện thân thế của Cảnh Viêm.

Thực ra, Phượng Khê hoàn toàn có thể lân la dò hỏi từ chỗ Hoàng Phủ Nghiêu ra vài thông tin.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-571.html.]

Nhưng nàng lại không làm thế.

Một mặt thì Hoàng Phủ Nghiêu dù gì cũng từng là người dưới trướng nàng, không cần thiết làm khó hắn.

Mặt khác, dù sao Hoàng Phủ Nghiêu cũng chỉ là hậu bối, biết được cũng chẳng bao nhiêu, lỡ đâu hắn hiểu nhầm ý nàng lại rước thêm rắc rối.

Có vẻ hôm nay tâm trạng Hoàng Phủ Văn Liêm không tệ, hoặc cũng có thể ông ta nghĩ: “Sắp về tới nhà rồi, nha đầu Phượng Khê này có lật trời cũng chả tạo được bọt nước gì to tát,” thế là liền buột miệng nói ra chút chuyện nội bộ.

Hiện tại dưới trướng gia chủ Hoàng Phủ có hai người con trai, con cả là Hoàng Phủ Thanh Xuyên, con út là Hoàng Phủ Thanh Lương.

Theo thông lệ, bốn đại thế gia không liên hôn với nhau. Mỗi khi chọn người kết thân, đều nhắm vào đệ tử Trường Sinh Tông, tốt nhất là đệ tử thân truyền. Nếu được kết thông gia với tông chủ, phong chủ hoặc trưởng lão thì càng là hàng cực phẩm.

Ấy thế mà Hoàng Phủ Thanh Xuyên lại đi thích con gái của chưởng môn một tiểu môn phái tên là Diệp Thanh Thanh.

Môn phái kia cộng tất tần tật lại cũng chỉ hơn mấy chục người, Hoàng Phủ thế gia chỉ cần giậm chân một cái là đủ san bằng cả tông môn nhà người ta.

Tên Thanh Xuyên này đúng là cặn bã, thích Diệp Thanh Thanh là thật đấy, chứ không cũng chẳng giấu gia tộc đem bảo bối Lăng Vân Châu tặng cho người ta.

Thế nhưng khi bị gia chủ nhà họ Hoàng Phủ đe dọa, nếu còn cố chấp thì sẽ bị trục xuất khỏi tộc, hắn… co vòi.

Thế là trở mặt bỏ rơi Diệp Thanh Thanh, người từng cùng hắn sớm tối mặn nồng ở Vô Nguyên Tông, quay đầu cưới ngay Ngụy Liên Y, cháu gái phong chủ Chu Tước Phong của Trường Sinh Tông.

Ngụy Liên Y để dứt khoát chặt đứt tâm tư của Hoàng Phủ Thanh Xuyên, còn định sai người diệt luôn Vô Nguyên Tông, chính là cái tông môn nhỏ nơi Diệp Thanh Thanh xuất thân.

Không ngờ Diệp Thanh Thanh lại tự mình đến tìm nàng.

Cụ thể hai người họ đã nói gì thì Hoàng Phủ Văn Liêm cũng không rõ, chỉ biết sau lần gặp đó, Diệp Thanh Thanh bặt vô âm tín.

Còn Ngụy Liên Y từ đó cũng không đả động gì đến Vô Nguyên Tông nữa.

Phượng Khê cảm thấy câu chuyện nghe hơi hướng "cẩu huyết", nhưng trong lòng vẫn có chút tò mò.

Rốt cuộc Diệp Thanh Thanh đã nói gì với Ngụy Liên Y?

Sao lại lưu lạc đến tận Bắc Vực?

Nàng đang suy nghĩ thì Hoàng Phủ Văn Liêm mở miệng:

“Lần này đón Viêm nhi trở về, Ngụy Liên Y cũng coi như ngầm đồng ý rồi, sẽ không làm gì nó đâu.

Chuyện cũ đã qua thì cứ để nó qua đi, ngươi cũng đừng bới móc làm gì nữa.”

Phượng Khê cười hì hì:

“Nghe ngài nói vậy, ta dù có muốn bới móc thì cũng phải có gan đó đã chứ?

Ngụy Liên Y người ta chỗ dựa to như vậy, ta nào dám đắc tội?

À đúng rồi, lúc nãy ngài có nói Lăng Vân Châu là bảo vật của Hoàng Phủ thế gia, vậy rốt cuộc lai lịch ra sao?”

Hoàng Phủ Văn Liêm cười ha ha:

“Chỉ biết là đồ tổ tiên truyền lại, cụ thể thế nào ta cũng chẳng rõ.

Hồi trước Thanh Xuyên cũng là lén lút mang ra ngoài, sau lại không tìm được Diệp Thanh Thanh để đòi lại, bị gia chủ cho ăn trượng ba mươi roi, thêm mấy tháng bị cấm túc.”

Phượng Khê nghe vậy, hiểu ngay, ông ta không muốn nói nhiều. Nhưng bấy nhiêu là đủ để nàng giải tỏa một thắc mắc:

Đó là vì sao nếu Lăng Vân Châu là đồ Hoàng Phủ Thanh Xuyên tặng Diệp Thanh Thanh, hắn lại không bị phản phệ bởi Phệ Hồn Châu?

Thì ra là do hắn… ăn trộm ra. Không khớp với điều kiện ràng buộc từ ba năm trở lên của Phệ Hồn Châu nên không sao.

Còn chuyện Hoàng Phủ Văn Liêm bảo Ngụy Liên Y sẽ không làm gì Cảnh Viêm, nàng tạm thời giữ thái độ hoài nghi.

Không nói đâu xa, Cảnh Viêm lấy cái tên có chữ “Trường”, với Ngụy Liên Y thì đó là cái gai trong mắt.

Tất nhiên, mấy thứ này chẳng cần thiết lôi ra tranh luận với Hoàng Phủ Văn Liêm làm gì.

Nàng trái lại lại bắt đầu đổi sang chủ đề khác, thậm chí còn hỏi han đến… chuyện hạnh phúc tuổi già của Hoàng Phủ đại trưởng lão.

“Đại trưởng lão này, nghe nói ngài vẫn độc thân? Không tính tìm một bạn già cho đỡ cô đơn?

Bắc Vực tụi ta tài nguyên phong phú lắm nha, các bà lão ở đây ai cũng có kinh nghiệm sống đầy mình, để ta móc nối cho ngài một mối!

Nếu thật thành đôi, ngài chẳng phải là nhịp cầu nối Bắc Nam sao?

Biết đâu sau này còn có cháu nhỏ gọi ‘ông ơi’, một tay ôm Bắc Vực, một tay bồng Nam Vực, tình yêu hai miền chứng giám!”

Hoàng Phủ Văn Liêm: “CÚT!”

Phượng Khê: “Biết rồi!”

Trước khi rời đi còn không quên tiện tay gom hết mâm bánh điểm tâm trên bàn mang theo.

Hoàng Phủ Văn Liêm: Từ khi sinh ra tới nay chưa từng gặp ai mặt dày vô sỉ đến mức này!

Loading...