Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 572
Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:50:33
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
572. Năm sáu năm sáu, kết nghĩa huynh đệ với giặc cướp.
Sáng hôm sau, phi thuyền đã hạ cánh tại bàn thành, địa giới của Hoàng Phủ thế gia.
Từ đằng xa, Phượng Khê đã dán mặt lên cửa sổ tàu, nhìn ra ngoài thấy trước cổng thành tụ tập một đám người không ít.
Phượng Khê quay sang nói với Cảnh Viêm:
“Tứ sư huynh, huynh nhìn đi, chỉ cần nắm được điểm yếu của người ta, thì muốn họ làm gì, họ cũng răm rắp nghe theo.
Cho nên huynh cũng đừng có nghĩ ngợi gì với cái Hoàng Phủ gia nữa, nắm chắc mệnh môn của họ là xong, lúc đó họ chính là… người thân của huynh rồi.”
Bên cạnh, Quân Văn tặc lưỡi một cái, trong lòng có chút ghen.
Tiểu sư muội đối xử với Cảnh lão tứ đúng là hết mực tốt nha!
Ở đâu cũng khuyên răn dạy bảo, hở ra là truyền nghề xử thế, giống như cầm tay chỉ việc cho đứa con trai đầu lòng vậy.
Có điều… tiểu tử này có lọt tai được mấy phần đâu!
Hắn dám lấy nhân phẩm của Bùi lão nhị ra cam đoan, thằng lão tứ này chắc chắn một chữ cũng không vô đầu.
Quả nhiên, vừa nghe Phượng Khê nói xong, Cảnh Viêm lập tức thành thật khai báo:
“Tiểu sư muội à, mấy đạo lý này ta hiểu… nhưng ta thật sự không quan tâm họ là thân hay thù, trong mắt ta, người thân chỉ có sư phụ và các huynh muội chúng ta thôi.”
Nói xong, lại vội vàng thêm vào:
“Ta biết muội là vì tốt cho ta, nên ta không giỏi mấy chuyện đó, muội bảo sao ta làm vậy là được.”
Nói rồi, còn cẩn thận quan sát sắc mặt Phượng Khê, sợ mình nói sai khiến tiểu sư muội đau lòng.
Phượng Khê cười toe toét đáp:
“Được rồi, huynh đã không để ý thì muội cứ việc tha hồ giày vò, đến lúc đó huynh phối hợp với muội là được!”
Cảnh Viêm thấy nàng không giận, mới thở phào nhẹ nhõm.
Trước giờ hắn vốn không quan tâm chuyện nói năng có đắc tội ai không, làm người ta khó chịu hay không, nhưng với tiểu sư muội… thì khác.
Nàng là một tia sáng le lói trong thế giới u ám của hắn, chống đỡ hắn sống tiếp, cố mà sống, và sống sao cho có chút vui vẻ.
Quân Văn thầm gật gù:
“Thấy chưa! Hắn đoán y chang luôn!”
Cảnh lão tứ chính là loại bùn nhão trát không lên tường, nếu người cha kia là của hắn thì hắn đã sớm vui như trẩy hội rồi!
Ai quan tâm cha có là cặn bã không, miễn có thân phận có thế lực là ngon!
Hắn đây sẽ giẫm cha để leo lên vị trí gia chủ, cười toe toét làm rạng danh tổ tông!
Đáng tiếc… cha của hắn còn chẳng biết trôi dạt ở phương trời nào!
Lúc đầu còn kỳ vọng tí vào Ma Hoàng, ai dè người ta lại là “Cha” của tiểu sư muội, không phải của hắn.
Không biết Tông chủ Trường Sinh Tông có lỡ tay làm thất lạc đứa cháu trai nào không ha…
Trong khi Quân Văn đang viết kịch bản tự biên tự diễn trong lòng thì phi thuyền hạ cánh.
Đại trưởng lão thoáng lưỡng lự.
Cầu thang tàu chỉ đủ cho một người đi xuống, vậy là hắn nên xuống trước, hay nhường ba đứa kia xuống trước đây?
Theo lý thì khách quý nên được ưu tiên, nhưng hắn cũng không muốn để mấy đứa nhóc kia nổi quá lố.
Tuổi còn nhỏ, mà lấn át cả mặt mũi lão già như hắn thì cũng không hay lắm.
Hắn còn đang đắn đo, Phượng Khê đã bước tới tươi cười nói:
“Đại trưởng lão, lần này công lao to lớn, đương nhiên phải là ngài xuống trước chứ ạ!”
Đại trưởng lão: “…”
Sao nghe câu này có gì đó… khó chịu vậy ta?
Giống như nàng đang tiễn ta về nơi xa xăm nào đó thì phải!?
Hắn lườm Phượng Khê một cái, rồi hừ lạnh đi trước.
Dù gì thì cũng không thể để cái danh công thần bị nha đầu ch/ết tiệt này cướp mất được!
Đại trưởng lão vừa bước xuống, dưới đất lập tức có chút xôn xao.
Hắn vô thức ngoái lại nhìn, liền thấy Phượng Khê đứng trên cầu thang tàu, vẫy tay thân thiện với mọi người, còn nở một nụ cười ấm áp dịu dàng.
Đám người phía dưới thoáng cái có thiện cảm, trong lòng thầm khen:
"Tiểu cô nương này thật gần gũi dễ thương!"
Tất cả là nhờ Huyết Phệ Hoàn truyền cho nàng khí chất "Hào Quang Thánh Nhân".
Tu vi càng thấp, càng dễ bị nhiễm!
Vậy nên, dân tình phía dưới thi nhau vẫy tay lại với Phượng Khê, không khí nồng nhiệt chưa từng có.
Hoàng Phủ Văn Liêm: “…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-572.html.]
Hắn rốt cuộc cũng hiểu tại sao Phượng Khê lại tốt bụng nhường hắn xuống trước…
Thì ra là sợ hắn chắn mất ánh hào quang của nàng!
Hối hận nha! Sớm biết vậy lúc đó hắn đã đứng trên tàu vẫy tay chào hỏi trước rồi!
Người ta là đại công thần mà!!
Lúc này, Phượng Khê tươi cười rạng rỡ, hướng về đám đông nói lớn:
“Đa tạ chư vị đã bỏ thời gian quý báu tới nghênh đón ba sư huynh muội bọn ta.
Lúc trước ta còn tưởng chư vị Nam Vực không ưa người Bắc Vực tụi ta, ai dè là ta bụng dạ hẹp hòi mà thôi.
Chúng ta đều là Nhân tộc, m.á.u mủ một dòng, cha truyền con nối, lẽ ra phải đoàn kết thân thiết, hòa thuận vui vẻ.
Chuyến đi Nam Vực lần này, tuy rằng có chút phàn nàn nho nhỏ về vụ thông đạo sụp đổ, nhưng điều khiến ta cảm động nhất chính là:
Khi hiểm nguy cận kề, Đại trưởng lão không tiếc thân mình, ra mặt che chở cho bọn ta, đám hậu bối yếu đuối này, cảm động đến rơi nước mắt luôn ấy chứ!
Ta không giỏi ăn nói, nói nhiều cũng dư, sau này nếu chư vị có dịp ghé Bắc Vực, đến Huyền Thiên Tông làm khách, nhất định sẽ được đón tiếp trọng thể!”
Vừa dứt lời, Quân Văn lập tức dẫn đầu vỗ tay.
Có con mắt nhìn đời thì thấy rõ, lúc này không vỗ tay thì đợi khi nào nữa?
Cảnh Viêm sững người một chút, rồi cũng theo vỗ tay.
Hiệu ứng đám đông lan rộng, bắt đầu thưa thớt, rồi thành rào rào như sấm.
Tin tức nhanh chóng truyền khắp nơi:
[Phượng Khê của Bắc Vực đến thăm Hoàng Phủ thế gia, được hoan nghênh nhiệt liệt chưa từng có! Cảnh tượng soán ngôi cả Tông chủ Trường Sinh Tông!]
Gia chủ Hoàng Phủ liếc mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Văn Liêm, trong lòng nhủ thầm:
“Đại trưởng lão à, tin ban đầu ngươi báo cho ta không phải thế này đâu nhé!”
Chẳng phải đây là đang giúp Phượng Khê tạo thế sao!?
Hoàng Phủ Văn Liêm mặt mày đen như đáy nồi.
Hắn thật sự không ngờ Phượng Khê có thể lật nên một màn như thế.
Có điều, nàng cũng tiện tay giúp hắn tuyên truyền một chút, nên hắn cũng chẳng oán trách nhiều.
Lúc này, Phượng Khê đang cười hì hì khoe với Huyết Phệ Hoàn:
“Gia gia, thế nào? Lần này con ra mắt đủ long trọng chưa?”
Huyết Phệ Hoàn hừ lạnh:
“Cũng… tàm tạm!”
Nói thế thôi chứ trong lòng ông hơi run.
Ngay cả khi ông còn tung hoành khắp Nam Vực cũng chưa từng được đãi ngộ kiểu này…
Ngược lại là bị truy sát mấy chục ngàn dặm ấy chứ!
Người với người, đúng là không thể so!
Chỉ bởi vì nàng có… cái miệng nói hay thôi á?
Lúc này, Phượng Khê cuối cùng cũng từ thang lầu bên cạnh chậm rãi bước xuống.
Theo sau nàng là Quân Văn, rồi mới tới Cảnh Viêm.
Quân Văn thấy trình tự này rất hợp lý. Lục sư muội đi đầu, Ngũ sư huynh theo sau, rồi mới tới... Lão Tứ.
Suy cho cùng, hắn thân với tiểu sư muội nhất mà! Đứng sát sàn sạt thế này, quan hệ có thể chấm điểm sáu điểm năm trở lên rồi! Tặc lưu nha, tặc lưu!
Còn Cảnh Viêm? Ờ thì, Hoàng Phủ thế gia người ta là nhân vật chính, hắn đây cũng miễn cưỡng... lãng quên.
Phượng Khê vừa đặt chân khỏi bậc cuối, liền sải bước đi thẳng tới trước mặt gia chủ Hoàng Phủ.
Dù chưa từng gặp qua, nhưng nhìn chỗ đứng với khí chất đã đoán được tám chín phần.
Huống hồ gì, vị này với Cảnh Viêm cũng có sáu phần giống nhau, nhận nhầm mới là lạ.
“Phượng Khê, đệ tử thân truyền của Huyền Thiên Tông Bắc Vực, ra mắt gia chủ Hoàng Phủ!”
Gia chủ Hoàng Phủ mỉm cười, vẻ mặt vô cùng từ ái:
“Sớm đã nghe danh tiểu nha đầu ngươi, hôm nay gặp mặt, quả đúng là đứa trẻ lanh lợi khôn ngoan.
Lần này khiến các ngươi chịu kinh sợ, nếu là thiên tai thì thôi, đằng này lại là họa do người gây ra. Trường Sinh Tông nhất định sẽ cho mọi người một lời giải thích rõ ràng.”
Phượng Khê trong lòng tặc lưỡi, đúng là gia chủ có khác, mỗi chữ một câu đều là chiêu!
Đầu tiên gọi nàng là tiểu nha đầu, đứa trẻ lanh lợi, là để hạ thấp thế trận nàng vừa dựng nên.
Rồi ngay sau đó lại nhấn mạnh Trường Sinh Tông mới là kẻ đầu sỏ làm sập lối thông đạo, lời lẽ nhẹ nhàng mà đánh thẳng vào mặt đối phương.
Hay lắm!
Nàng thích mấy người thông minh như vậy!
Chứ ngu quá thì nàng cũng chẳng buồn ra tay.