Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 574
Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:50:38
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
574. Gây họa thôi
Phượng Khê chẳng buồn liếc tới Hoàng Phủ Yến, mà quay sang gia chủ Hoàng Phủ, ôm quyền nói:
“Gia chủ Hoàng Phủ, lần này ta tới, có mang theo chút lễ mọn. Tuy không phải thứ gì quý giá, nhưng cũng là chút tấm lòng của ta.”
Vừa nói, nàng vừa đưa danh sách quà biếu ra.
Đều là đặc sản Bắc Vực, chủ yếu đánh vào... số lượng.
Lễ mọn nhưng tình thâm!
Dù ai nói ngả nói nghiêng, chí ít cũng không phải kiểu tay không bắt giặc.
Gia chủ Hoàng Phủ cũng khách sáo vài câu rồi nhận lấy.
Nhưng sau đó, hắn lập tức nhận ra... Phượng Khê đang nhìn mình bằng ánh mắt long lanh chờ đợi.
Gia chủ Hoàng Phủ: “…”
Ủa? Không phải ngươi làm khách tới nhà ta, mang chút lễ vật là chuyện bình thường sao? Chẳng lẽ còn muốn… ta phải đáp lễ?
Đừng đùa, trước đó ta vừa tặng các người ba ngàn vạn linh thạch, thêm cả Thái Hư Phiên Thiên Lô với Thương Khung Kiếm!
Ngươi còn mặt dày ngồi đó đòi ta quà đáp lễ?
Gia chủ Hoàng Phủ tự trọng sĩ diện, tuy trong lòng đau như cắt, nhưng vẫn phải lấy ra ba phần lễ gặp mặt cho Phượng Khê và hai người đi cùng.
Tim hắn như nhỏ m/áu.
Bởi vì ba phần lễ này cộng lại... còn đắt hơn đống đặc sản lèo tèo Phượng Khê tặng gấp mấy lần!
Hắn cũng muốn tặng mấy thứ cho có lệ, nhưng nghĩ tới người đứng sau lưng nàng... thôi, không dám đâu.
Càng khiến người ta muốn nổi gân xanh hơn là: Ăn uống chưa nóng bụng, Phượng Khê đã lôi kéo Cảnh Viêm với Quân Văn bắt đầu mời rượu từng bàn!
Miệng nàng ngọt như rót mật, bất kể trong lòng mấy người kia nghĩ gì, mặt ngoài vẫn phải cười gượng đáp lại.
Thế là không khí trong phòng… lên cao trào nhẹ nhàng!
Gia chủ Hoàng Phủ ngồi ở chủ vị: “…”
Ông đây có ảo giác nếu để con bé này ở lại nhà mình thêm dăm ba năm, không chừng cái ghế gia chủ này cũng bị nó ngồi mất!
Nghĩ vậy thôi mà ông bật cười, rõ là suy nghĩ nực cười.
Chắc bị con nhóc này làm tức đến tẩu hỏa nhập ma rồi!
Thôi kệ, nàng thích làm trò thì cứ làm đi. Trước tiên cứ giải quyết chuyện Cảnh Viêm nhận tổ quy tông xong xuôi rồi tính tiếp.
Phượng Khê nhanh chóng chuyển sang bàn Hoàng Phủ Yến.
Không rõ Hoàng Phủ Yến bị nghẹn gì trong lòng, vừa thấy nàng đã bật thốt:
“Bắc Vực các người chắc nghèo lắm hả? Không thì sao lại coi trọng tiền bạc thế?”
Hoàng Phủ Nghiêu cũng ngồi cùng bàn, lập tức nhíu mày định nói đỡ, thì nghe Phượng Khê thản nhiên đáp:
“Đúng đó, ta rất coi trọng tiền.
Ta cũng đâu muốn vậy, nhưng biết sao được?
Như lời ngươi nói, Bắc Vực chúng ta rất nghèo.
Chính vì thiếu thốn vật tư từ nhỏ, nên chúng ta mới học được một đạo lý: người biết quý trọng những gì mình có, mới sống được.
Mỗi viên linh thạch, mỗi chút thiện ý, mỗi canh giờ tu luyện dưới ánh sáng đều đáng để trân quý như bảo vật.
Cũng nhờ tinh thần ấy mà người Bắc Vực chúng ta mới sống sót giữa kẽ nứt của Nam Vực và Ma tộc bấy lâu.
Ngươi nói ta tham tiền? Ta thấy đó là lời khen hay nhất rồi, vì ta chính là hiện thân cho tinh thần ương ngạnh, lạc quan và không ngừng vươn lên của người Bắc Vực.”
Lời vừa dứt, không ít người lặng thinh xúc động.
Dù trong lòng vẫn chẳng ưa Bắc Vực lắm, nhưng sự thật là, nhiều năm qua cũng không ai nuốt trôi được vùng đất đó. Không thể không công nhận: người Bắc Vực… cứng đầu thật!
Hoàng Phủ Yến đỏ mặt, lườm nàng một cái rồi câm nín.
Phượng Khê thì coi như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục rót rượu như chưa hề có cuộc chia ly.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-574.html.]
Gia chủ Hoàng Phủ âm thầm vỗ bàn thán phục:
Tiểu nha đầu này tu vi thì chẳng có gì đặc sắc, nhưng cái miệng… bén như d.a.o cạo!
Tham tiền mà còn nói ra được kiểu cao thượng vậy, đúng là tài năng!
Nếu Cảnh Viêm có được một nửa, không, chỉ cần một phần mười sự lanh lợi của nàng, thì ông đã mừng rớt nước mắt rồi!
Đáng tiếc.
Sau một vòng rượu mời rã rượu, đã là giờ Hợi khắc một.
Gia chủ Hoàng Phủ nói đôi câu xã giao, tiệc tàn.
Về tới viện, đám nha hoàn vây quanh Phượng Khê, nào là canh giải rượu, nào là khăn ấm, nào là bồn tắm rải đầy cánh hoa...
Phượng Khê tắm xong, trùm chăn ấm nằm phè ra, từ đáy lòng cảm thán:
Hoàng Phủ thế gia đúng là nơi tốt!
Mặc dù rất hưởng thụ, nhưng trong đầu nàng vẫn không ngừng tua lại mọi chuyện xảy ra hôm nay.
editor: bemeobosua
Những mẩu tin vặt vãnh xâu lại thành một sợi chỉ, Phượng Khê dần có một phán đoán:
Gia chủ Hoàng Phủ có vẻ… không biết Lăng Vân Châu chính là Phệ Hồn Châu!
Xem ra chuyện này còn khúc mắc, nàng phải từ từ điều tra, không thể nóng vội.
Còn chuyện tặng lễ lúc nãy, nàng chẳng thiếu gì ba món quà đó, chủ yếu là muốn cho gia chủ Hoàng Phủ thả lỏng cảnh giác một chút.
Dù sao một người nếu hoàn hảo không có khuyết điểm, lại càng khiến người ta dè chừng.
Nghĩ tới đây, nàng lăn qua lăn lại rồi thiếp đi.
Giữa lúc nửa mê nửa tỉnh, bỗng bật ngồi dậy.
Huyết Phệ Hoàn trong Huyết Ma Lệnh suýt chút nữa hồn vía lên mây!
“Con gặp ác mộng à? Ngồi bật dậy làm gì?”
Phượng Khê mắt sáng rực:
“Gia gia, con đột nhiên nhớ ra một chuyện. Lễ nhỏ má/u nhận thân ngày mai… có khả năng có vấn đề.
Chủ nhân Phệ Hồn Châu có thể nhân cơ hội này giở trò hại Tứ sư huynh!”
Huyết Phệ Hoàn hơi nghi hoặc:
“Sao con nghĩ vậy?
Gia chủ Hoàng Phủ bảo làm lễ ở từ đường cũng hợp lý thôi. Dù sao cũng là chuyện nhận tổ quy tông, phải làm cho long trọng chứ?”
Phượng Khê nghiêm túc nói:
“Con cũng chỉ là dựa theo vài dấu vết mà suy đoán.
Hôm nay mấy nha hoàn buôn chuyện với con có nhắc tới, hơn nửa năm trước từ đường từng được tu sửa. Trùng hợp thay, đó cũng là thời điểm Hoàng Phủ thế gia bắt đầu đi tìm Tứ sư huynh.
Con nghi là bọn họ tìm được thứ gì đó trong từ đường, hoặc nhận được ám chỉ nào đó, nên mới mò lên tận Bắc Vực tìm người.
Từ đường này rất có khả năng có bí mật.
Mà lễ nhỏ má/u lại được tổ chức đúng tại nơi ấy… không khiến người ta nghi ngờ mới lạ.”
Huyết Phệ Hoàn: “…”
Ngoài ngươi ra, chắc chẳng ai rảnh tới mức nghĩ xa vậy.
Nhưng mà, cẩn thận vẫn hơn.
Hắn hỏi: “Vậy con định làm gì?”
Phượng Khê ngáp một cái:
“Làm yêu thôi!”
Huyết Phệ Hoàn: “…”
Ờ, cũng đúng, chúng ta vốn là tai họa. Mấy ngày không làm yêu là ngứa nghề rồi!