575. Chọc giận tí thôi mà, trẻ con mười tuổi ấy mà!
Lúc Huyết Phệ Hoàn còn đang im lặng tiêu hóa những dòng má/u đậm đà tình nghĩa, thì Phượng Khê đã... lăn ra ngủ tiếp.
Cứ như thể nãy giờ chỉ là mộng du vậy!
Huyết Phệ Hoàn trong lòng cạn lời, chỉ biết cười khổ mắng vài câu, rồi cũng đành im lặng nằm xuống “ngủ chung”.
Sáng hôm sau, Phượng Khê vừa dùng điểm tâm xong, được bọn thị nữ hầu hạ kỹ lưỡng thì Hoàng Phủ Văn Liêm đã tới.
"Chà chà, Đại trưởng lão! Lâu rồi không gặp ha!"
Hoàng Phủ Văn Liêm: “…”
Gì chứ?! Ngươi ngủ một giấc liền quên hôm qua chúng ta mới gặp nhau rồi sao?!
"Đại trưởng lão, tục ngữ có câu: một ngày không gặp như ba thu! Ta với ngài mới một đêm không gặp thôi mà đã thấy như… một năm rưỡi vậy á!
Thiệt tình, ta còn định hôm nay phải đi thăm ngài cho đỡ nhớ cơ!"
Hoàng Phủ Văn Liêm: “…”
Ta vừa soạn sẵn cả bụng lý do để dằn mặt nó, bị con nhóc này bẻ lái một hồi, tự dưng quên sạch phân nửa!
Ông hít sâu, tóm tắt thẳng vào vấn đề:
"Hôm nay là ngày Cảnh Viêm nhận tổ quy tông, ngươi đừng có làm rối thêm!
Ta biết ngươi lo cho nó, nhưng gia chủ đã rất coi trọng nó rồi. Việc nhận tổ hôm nay là chuyện tốt, không có hại gì cả!"
Phượng Khê cười cười mà như không:
"Rất coi trọng á? Coi trọng kiểu gì mà đến lúc quan trọng như này, cha ruột của hắn cũng không có mặt?"
Hoàng Phủ Văn Liêm nghẹn lời:
"Thanh Xuyên có chuyện hệ trọng, không rời được, chuyện này cũng… bất khả kháng thôi."
Phượng Khê: "À há."
Rồi im luôn.
Hoàng Phủ Văn Liêm: “…”
Ông có cảm giác sớm muộn gì cũng bị con nha đầu này làm tức mà đoản mệnh!
Ông cố kìm nén, trầm giọng cảnh cáo:
"Từ đường là chỗ tổ tiên linh thiêng, không phải nơi để ngươi giở trò. Nếu đến lúc đó ngươi làm càn, đừng trách ta không khách sáo!"
Lúc nói, ánh mắt ông nhìn Phượng Khê như thể muốn xiên ch/ết nàng bằng ánh nhìn.
Phượng Khê lập tức ngoan ngoãn, thu mình như chim cút:
"Đại trưởng lão nói sao ta nghe vậy."
Hoàng Phủ Văn Liêm thấy nàng chịu nghe lời, lúc này mới thở phào.
Nếu không phải do Cảnh Viêm nhất quyết đòi nàng có mặt hôm nay, thì dù có sấm sét cũng không cho nàng vào từ đường.
Không phải gia chủ dễ tính gì, mà là do Cảnh Viêm cứ bày ra bộ dạng "sống không nổi", lỡ may hôm nay xảy ra chuyện gì thì biết làm sao?
Cũng may nơi đây là địa bàn của bọn họ, Phượng Khê chỉ là một con nhóc lông còn chưa mọc đủ, chắc cũng không dám quá trớn.
Hai người vừa ra khỏi sân, thì vừa hay gặp Cảnh Viêm cũng đang bước ra.
Phượng Khê hơi sững lại.
Ngay cả Hoàng Phủ Văn Liêm cũng giật mình.
Hôm nay là ngày nhận tổ quy tông, nên gia chủ cho người chuẩn bị cho Cảnh Viêm một bộ đồ mới, đỏ rực rỡ.
Bình thường Cảnh Viêm hoặc mặc đồ môn phái bám bụi, hoặc mặc đồ đen kín mít. Ngay cả đồ Phượng Khê tặng, hắn cũng chỉ chọn màu đen.
Chưa từng mặc cái gì sáng loá như hôm nay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-575.html.]
Màu đỏ chói mắt không ngờ lại làm dịu đi khí chất u ám thường ngày của hắn, khiến gương mặt vốn đã tinh xảo càng thêm sinh động.
Hoàng Phủ Văn Liêm trong lòng không khỏi cảm thán:
Trước giờ cứ tưởng Hoàng Phủ Diệu là gương mặt sáng giá nhất trong đám trẻ, giờ xem ra… vẫn còn kém vài phần.
Ngay lúc đó, Quân Văn cũng từ trong sân bước ra.
Hắn cũng giật mình một chút, vì không ngờ Cảnh lão tứ hôm nay lại "sáng" dữ vậy!
Nhưng chuyện đó chẳng ảnh hưởng gì đến lòng tự tin sắt đá của hắn.
Ta là ta, một ngọn gió chẳng dính mùi khói lửa!
Cảnh Viêm bị mọi người nhìn quá mức, có chút không được tự nhiên, cúi đầu xuống.
Nhan sắc đang ở mười phần, cúi cái là tụt còn sáu phần.
Hoàng Phủ Văn Liêm trong lòng lắc đầu: Tướng mạo đẹp đến mấy, cũng chẳng bằng tinh thần sáng láng.
Nhìn người ta kìa, ví dụ như Phượng Khê, cái tính phá làng phá xóm như vậy, ai còn để ý đến ngoại hình làm gì nữa?!
Nói thật, tới giờ ông còn chưa thèm nhìn kỹ con nhóc này rốt cuộc mặt mũi thế nào.
Nghĩ vậy, ông liếc qua nhìn nàng mấy lần.
Ồ?
Nhìn kỹ lại thì… con bé này mặt mũi cũng không tệ nha!
Cũng có thể gọi là xinh xắn đó chứ.
Tiếc cái nhân phẩm không xài được.
Phượng Khê thì không hề biết trong lòng Đại trưởng lão đang vạch rãnh phân tích nàng ra làm bốn. Nàng bước đến trước mặt Cảnh Viêm, săm soi bộ quần áo đỏ của hắn, trưng ra bộ dạng rất chi là… thích thú hiếm thấy.
Hoàng Phủ Văn Liêm âm thầm gật gù: Nha đầu này đúng là nông nổi, chắc vừa thấy đồ đẹp là mê liền!
Thôi thì cũng công nhận, bộ này đúng là đẹp, gia chủ cũng có lòng.
editor: bemeobosua
Phượng Khê không chỉ ngắm, mà còn sờ vào tay áo hắn, thật ra là để Huyết Phệ Hoàn kiểm tra xem có gì mờ ám bên trong hay không.
Huyết Phệ Hoàn dù hơi thấy nàng đa nghi quá mức, nhưng vẫn giúp một tay:
“Yên tâm, không có gì lạ đâu.”
Phượng Khê lúc này mới thở phào, quay đầu lại tiếp tục vừa đi vừa chọc Đại trưởng lão cho vui.
Chọc một tí thôi mà, trẻ con mười tuổi chứ nhiêu!
Đại trưởng lão tức đến nhảy dựng luôn nha!
Sống lâu mà còn bị giỡn!
Hoàng Phủ Văn Liêm bực quá, mặc kệ nàng luôn!
Phượng Khê thì khỏi nói, gặp ai cũng niềm nở bắt chuyện, chào hỏi nhiệt tình như thể... họ hàng bên ngoại.
Mà điều bất ngờ là: dù mới gặp mấy người đó hôm qua, nàng vẫn nhớ được tên và thân phận rõ ràng.
Đợi đến lúc vào từ đường, bên cạnh Phượng Khê đã quây kín một đám người.
Rơi lại phía sau, Hoàng Phủ Văn Liêm đứng đó đen mặt: “…”
Ta là Đại trưởng lão đường đường chính chính, các người không thấy ta hả?!
Sao ai nấy đều xoay quanh một… người ngoài thế kia?!
Ông đang tức thì liếc qua phía nhân vật chính hôm nay, Cảnh Viêm.
Ờ, cũng bị cho ra rìa luôn.
Tốt, thế là công bằng rồi!